Người viết: Nam Cung Linh + Ngược Ái
Beta: Ngược Ái
- Để đồ ăn ở đó. Tất cả đi ra ngoài, trừ nữ đầu bếp kia.
Hồng Ưng đứng bên cạnh Tề Mặc lúc này mới lên tiếng.
Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Ly Tâm, không hề giấu diếm vẻ đắc ý khi thấy người khác gặp họa. Ly Tâm đứng yên ở phía sau những người đầu bếp, cúi gầm mặt xuống không dám nhúc nhích. Mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt đẫm lưng áo cô.
Sao lại như thế, cô còn chưa làm gì hết cơ mà?
Tề Mặc đã trông thấy cô đâu? Chẳng lẽ Tề Mặc phát hiện ra cô rồi.
Đám đầu bếp đứng ở đó ngơ ngác nhìn nhau. Hết nhìn về phía Hồng Ưng rồi lại sang Ly Tâm.
Nữ đầu bếp?
Cô gái này vừa lúc nãy chẳng phải nhận mình là “thư kí” của Tề lão đại sao? Sao bây giờ lại thành “nữ đầu bếp”?
Ngơ ngác một lúc lâu, đầu bếp trưởng lặng lẽ đẩy bàn thức ăn vào trong rồi nhanh chóng ra hiệu cho các đầu bếp rời khỏi đó. Đây là chuyện nội bộ của một gia tộc lớn, họ không nên quá tò mò. Nếu không xem ra họ đang chê mình sống quá dài rồi.
Ly Tâm vẫn đứng yên đó không dám bước vào trong. Cô biết chắc chắn Tề Mặc đã phát hiện ra mình rồi, chỉ có điều… Cái đầu nhỏ của Ly Tâm không ngừng suy nghĩ nên nói thế nào với Tề Mặc. Cô không muốn bị đưa đi Hắc Lao đâu a!
Ly Tâm vẫn đứng im ở trước cửa không động đậy. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân của “ai đó” đang từ từ tiến lại gần mình. Ly tâm hýt một hơi thật sâu, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh a.
Xuất hiện trước tầm mắt Ly Tâm là một đôi dày da đen bóng, cặp mắt chim ưng của “ai đó” kia đang nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô. Còn chưa kịp phản ứng, bỗng Ly Tâm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Cô hoảng loạn đưa tay ôm lấy vật nào đó ở gần mình nhất để lấy lại được thăng bằng, nào ngờ thứ đó chính là cổ Tề Mặc.
Tề Mặc vươn 2 tay ra, bế phốc Ly Tâm lên. Gương mặt hắn đằng đằng sát khí như thể đang muốn giết người, tiến thẳng vào trong phòng.
Đám Hồng Ưng, Hắc Ưng thấy lão đại như vậy thì chỉ dám cười khẽ, lắc đầu không ngừng. Xem ra chủ mẫu lần này khó thoát đi Châu Phi làm người rừng rồi. Hai người lặng lẽ đi ra canh gác ngoài hành lang, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tề Mặc bế Ly Tâm đi thẳng một mạch đến chiếc ghế sofa màu nâu ở giữa căn phòng, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn đưa tay gỡ chiếc mũ đầu bếp của cô xuống, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô sang một bên. Tay còn lại đưa ra sau lưng, tùy ý vuốt mái tóc cô.
Ly Tâm vẫn khép nép ngồi im trong lòng Tề Mặc, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Đôi bản tay to lớn của hắn lướt nhẹ trên gò má cô, im lặng không nói gì. Tề Mặc như vậy càng khiến Ly Tâm cảm thấy lo lắng, bất an hơn.
Cô biết, đằng sau vẻ bình tĩnh của hắn ẩn chứa một sự tức giận điên cuồng. Khẽ nhích người vùi đầu vào trong lòng Tề Mặc, cô nhỏ giọng:
- Tề!
Hắn im lặng.
- Em…em tới đây vì… vì.. – khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Tâm không ngừng nhăn nhó, cô phải nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói với Tề Mặc là cô đang… ghen?
Tề Mặc nâng cằm cô lên, đôi môi hắn hơi mím lại. Đôi mắt mảu xanh lam của hắn nhìn thật sâu vào trong mắt cô.
Trong đôi mắt đó có những đốm lửa không ngừng bùng cháy, bao quanh lấy linh hồn Ly Tâm. Lời nói của Tề Mặc không theo một chút ấm ấp nào, trầm mặc vang lên:
- Vì cái gì?
- Vì em thấy anh trao đổi ở khách sạn ở cách xa trụ sở, nên.. nên.. lo lắng đi theo anh thôi.
Đôi mắt Tề Mặc càng trờ nên thâm trầm hơn. Ly Tâm khẽ tha thầm, Tề Mặc đã phát hiện ra cô nói dối hắn rồi. Tề Mặc để chiếc mũi cao cọ cọ mũi Ly Tâm, đôi tay vẫn tùy ý vuốt tóc cô. Trong đôi mắt hắn tỏa ra lãnh ý, khóe môi vẽ lên một nụ cười đầy nguy hiểm:
- Em đang nghi ngờ tôi?
Ly Tâm thấy vậy gương mặt liền trở nên trắng bệch, tới thở mạnh cũng không dám. Thật là oan ức mà! Cô mếu mếu máo máo nhìn Tề Mặc, đôi mắt trong suốt có chút hơi nước, hờn giận nói:
- Còn không phải sao? Suốt 2 tuần nay anh không chạm vào em, toàn ôm em ngủ a.
Đây là lí do của cô sao? Xác định Ly Tâm không nói dối, Tề Mặc lúc này mới hòa hoãn lại, hơi nhíu mày.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Ly Tâm trở nên trắng bệch vì sợ hãi, nhưng Tề Mặc nhìn thế nào thì vẫn thấy bộ dạng này của cô giống như một đứa bé đang bị ủy khuất thì đúng hơn. Nâng tay sửa lại tư thế ngồi thoải mái cho Ly Tâm, hắn lúc này mới nhẹ giọng đáp:
- Em có rồi.
Ly Tâm ngồi trong lòng Tề Mặc lập tức cứng đờ người. Có rồi? Cô ngơ ngác nhìn lại Tề Mặc. Không phải chứ, cô đoán đúng rồi sao?
Chẳng lẽ thật sự có… baby rồi? Những triệu chứng buồn nôn, hay buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi đều là do cô có thai?
Tề Mặc thấy Ly Tâm như vậy, trên mặt lộ ra mấy đường hắc tuyền, thể hiện rõ ràng hắn đang hài lòng vì biểu hiện này của cô:
- Em chậm 2 tuần rồi, đồ ngốc.
Ly Tâm nghe Tề Mặc nói vậy mới định thần trở lại. Gương mặt lúc này còn khó coi hơn lúc bị Tề Mặc bắt được, thều thào đáp:
- Nhưng đau lắm a. Em không sinh đâu, anh tự đi mà sinh lấy!
- Mộc Ly Tâm! – Tề Mặc gầm lên giận dữ.
Ly Tâm nhắm mắt làm ngơ. Cô vùi đầu vào trong l*иg ngực hắn, chuẩn bị đi ngủ.
Gì chứ? Cứ nói có là có sao? Một câu cũng không thèm nói với cô, hại cô mất công đột nhập trụ sở của Bạch Ưng, tức tốc đi mượn máy bay của Tuấn Kỷ, chưa kể lại còn phải giả trang thành đầu bếp nữa chứ, hừ.
Tề Mặc nhìn chằm chằm người con gái trong lòng mình, mặt mày cau có không thôi. Không sinh? Cô dám sao? Đưa tay lên ôm lấy bả vai cô, một tay đưa xuống dưới bụng, nhẹ nhàng vuốt ve ở đó.
- Em không được phép từ chối. Mộc Ly Tâm, em là vợ tôi.
Ly Tâm khẽ cười thầm. Người này đúng là quá bá đạo mà. Sinh con cũng bị hắn quản nữa sao?
Đang định mở miệng phản bác, bỗng phía ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Tề Mặc đặt Ly Tâm xuống ngồi cạnh mình, quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh:
- Mở cửa đi.
- Mamiiiiiiiiii…
Một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên, thân ảnh nho nhỏ tức tốc chạy đến cạnh Ly Tâm. Ngoài Tề Thiên Vũ ra thì còn ai vào đây nữa. Đi sau cậu là Phong Vân william đang cười vô cùng mờ ám nhìn Ly Tâm. Ly Tâm thấy vậy liền trừng mắt với cậu. Không phải hai thằng nhóc này lén lút đi theo cô đấy chứ?
Tề Mặc thấy Tiểu Vũ lao về phía Ly Tâm, cánh tay nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu ném sang bên cạnh. Hắn còn chưa kịp hỏi gì, phía ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ “cộc cộc”.
Bốn người trong phòng đều ngừng lại, đồng loạt quay lại phía cửa nhìn. Ở phía cửa ra vào, một cô gái với mái tóc màu đen gợn sóng, trên người mặc một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể trông thật gợi cảm.
Gương mặt thanh tú, đôi môi đang nở một nụ cười hết sức tao nhã hướng về bọn họ mang theo ý chào hỏi. Đi phía sau cô ta là một người thanh niên trẻ tuổi hết sức điển trai, trên người mặc bộ quần áo complet màu đen.
Ly Tâm nhìn thấy người mới tới liền sững sờ trong giây lát, như thể cô không tin vào đôi mắt của chính mình, lắp bắp nói:
- Chị… chị Tùy Tâm?