Chương 4: Bại lộ

Người viết : Nam Cung Linh + Ngược Ái.

Beta: Ngược Ái.

Khách sạn The Ritz-Carlton – thành phố New York : 1.58 PM

- Chào cô. Tôi là thư kí của Tề lão đại.

Nhân viên ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô. Lúc nãy khi đám Tề lão đại tiến vào không hề thấy họ nhắc tới sẽ có thư kí tới tìm.

Đưa ánh mắt nghi hoặc quan sát kĩ Ly Tâm, cô ta không lên tiếng trả lời. Chẳng có bằng chứng nào chứng minh cô ta là thư kí của Tề lão đại hết. Trong đầu bất chợt nhớ lại cảnh đám Tề Mặc, Hồng Ưng và Hắc Ưng tiến vào trong đại sảnh, cô ta bất chợt rùng mình.

Từ người đàn ông đó tỏa ra bá khí làm mọi người ở trong đại sảnh đều cảm thấy sợ hãi, đến thở mạnh cũng không dám. Đôi mắt lạnh buốt thấu xương nhìn quanh khắp căn phòng, bỗng chốc mọi thứ trở nên im lặng.

Thậm chí còn có kẻ run rẩy liên tục, có người thì chỉ dám đứng yên không dám nhúc nhích. Bao trùm cả căn phòng chỉ có sự sợ hãi tột cùng và lòng kính trọng với vị bá chủ hắc đạo của Tề gia. Cho tới khi bọn họ đi vào trong thang máy lên tầng, đại sảnh mới khôi phục lại không khí lúc ban đầu.

- Xin lỗi cô. Tôi không nhận được lời nhắn nào sẽ có thư kí của Tề lão đại đến. Hơn nữa, chúng tôi phải giữ kín bí mật về thông tin của khách hàng.

- Vậy sao? Chắc cô nghĩ tôi là kẻ giả mạo đúng không? Được thôi! Giờ tôi sẽ quay trở về trụ sở. Còn cô, chuẩn bị viết đơn xin thôi việc đi! À mà không, cô làm hỏng việc của tôi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Ly Tâm vẻ mặt bình thản như không, nhưng trên khóe môi lại vẽ lên một nụ cười nguy hiểm khiến người đối diện cảm thấy lạnh tóc gáy.

Thấy phong thái của Ly Tâm thật sự rất giống với Tề Mặc, cô gái kia bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ. Lại thấy trong tay Ly Tâm đưa ra một vật gì đó. Nhìn kĩ lại, vật đó chính là chiếc nhẫn hình con chim ưng đang bay – biểu tượng của Tề gia. Cô ta liền hốt hoảng “bẩm báo” với Ly Tâm:

- Dạ…dạ, Tề lão đại hiện đang ở phòng 203 tầng 2.

- Tốt lắm!

Ném lại một nụ cười giễu cợt, Ly Tâm liền quay lưng rời đi. Dám nghi ngờ cô sao? Cô ta đúng là chán sống rồi mà. Đi chưa được hai bước, bỗng cô quay đầu lại hỏi cô nhân viên ban nãy:

- Phòng của Tề lão đại có gắn camera không?

- Dạ không. Phòng đấy đã được tháo lắp đặt camerra. Cái này là do Tề lão đại và vị đại nhân kia yêu cầu. – cô ta vừa cười híp mặt, vừa trưng ra bộ mặt nịnh nọt với Ly Tâm.

- Phòng điều khiển camerra của khách sạn ở đâu?

Cô nhân viên ngây người trong chốc lát, không biết tại sao Ly Tâm lại hỏi phòng bảo vệ? Mất một lúc sau mời hồi tỉnh lại, nhanh chóng chạy tới chỉ đường:

- Dạ mời cô đi lối này.

Rất nhanh Ly Tâm được mang tới phòng điều khiển, cô đưa mắt nhìn các hình ảnh đang được hiển thị. Phía trên và phía dưới phòng của Tề Mặc đều có thuộc hạ vây sẵn ở đó. Hai căn phòng ở bên cạnh cũng vậy.

Dãy hành lang đã được gỡ bỏ toàn bộ camerra nên không thể biết ở đó có tất cả bao nhiêu người đang canh phòng ở đó.

Đúng là tức chết mà! Chẳng lẽ cô thật sự phải đột nhập vào trong đấy sao? Việc này không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là việc bất khả thi. Tề Mặc là ai chứ?

Nếu để người khác dễ dàng theo dõi hắn như vậy, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Trong đầu không ngừng suy đi tính lại, Ly Tâm liền quay sang cô gái ở quầy lễ tân, nói:

- Tôi muốn gặp quản lý khách sạn.

Chưa tới 2 phút sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô. Ông ta mặc bộ complet màu đen, trông gương mặt chắc hẳn đã ngoài 60.

Gương mặt hiền hòa khả ái, trên môi nở một nụ cười nồng hậu nhìn cô.

- Không biết tiểu thư đây có điều gì cần căn dặn?

- Tề lão đại không thích để người khác phục vụ. Tôi cần xuống nhà bếp của các ông.

Người quản lí nghe vậy bất chợt nhíu mày lại. Ông đã ở trong nghề này tới nay là 40 năm, đã từng không ít lần gặp qua những vị đứng đầu hai giới hắc – bạch.

Nơi đây đã trở thành địa điểm nổi tiếng để giao dịch cũng như nghỉ ngơi của cả hai phía. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người không yên tâm về chất lượng phục vụ của khách sạn. Mà người yêu cầu lại là cô gái đứng trước mặt ông – kẻ tự nhận là thư kí của Tề Mặc.

Lúc đầu nghe nhân viên báo cáo, ông vẫn bán tin bán nghi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Ly Tâm, ông ta không dám hỏi thêm điều gì nữa. Mặc dù cảm thấy vô cùng kì quái, ông ta vẫn tươi cười đon đả:

- Được. Tôi sẽ dẫn tiểu thư tới nhà bếp.

Ly Tâm cùng quản lí vừa bước vào cửa phòng, mọi đầu bếp đều dừng tay lại nhìn chằm chằm vào họ.

Người quản lí bước lên phía trước, vỗ tay hai tiếng ý bảo họ cứ tiếp tục công việc không cần để ý đến cô. Ly Tâm quay sang nói với người quản lý rằng ông ta có thể rời đi được. Cô sẽ ở lại giám sát bọn họ chế biến thức ăn để tránh làm lão đại cảm thấy không vui.

Ngay lúc người quản lí bước ra khỏi cánh cổng, Ly Tâm liền đưa tay lên miệng áp chế cơn buồn nôn lúc nãy khi bước vào nhà bếp. Bình thường khi nhìn thấy thức ăn, đôi mắt Ly Tâm sẽ sáng lên như tìm thấy kho báu. Ấy vậy mà hôm nay cô nôn khan không ngừng, chẳng lẽ…

Không đúng, cô đã “phòng bị” rất kĩ rồi cơ mà. Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang, lo sợ.

Chẳng lẽ đây là lí do Tề Mặc suốt 2 tuần qua không chạm vào cô? Nhưng mà vì sao hắn lại phải tới khách sạn để gặp “đối tác”? Mọi khi giao dịch đều là ở sòng bạc cơ mà? Vứt bỏ suy nghĩ lúc ban đầu ra sau, tự an ủi chính bản thân mình. Chắc cô chỉ bị cảm hay gì đó thôi.

Đảo mắt nhìn khắp phòng bếp, cô nhanh chóng tìm thấy khu vực để quần áo dành cho nhân viên. Rảo bước nhanh chóng tới đó, vừa đi cô vừa đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên tường. Đã 2. 05 PM. Cuộc trao đổi đã chính thức được bắt đầu, cần hành động nhanh hơn mới được.

Mặc vào lớp quần áo của đầu bếp, lấy mái tóc che đi hơn một nửa khuôn mặt. Ly Tâm cầm thêm cái mũ của đầu bếp chụp xuống. Công việc “cải trang” đã gần như hoàn thành. Ngắm nhìn mình trong gương, cô cảm thấy khá tự tin là không ai nhận ra mình.

Tuy vậy cô vẫn không ngừng lo lắng. Hay là dừng lại? Phải biết cô và Tề Mặc kết hôn đã 4 năm, hắn đã quá quen thuộc với hình dáng của cô. Chỉ sợ cô cải trang như thế này chẳng khác nào “vải thưa che mắt thánh” với hắn.

Nay cô không những nghi ngờ hắn “ngoại tình”, lại còn đuổi theo tới tận nơi trao đổi làm ăn với đối tác . Nếu Tề Mặc mà biết, lần này cô muốn sống còn khó hơn muốn chết a.

Nhưng nếu bây giờ không đi, cô sẽ không bao giờ có được đáp án dành cho những câu hỏi mình. Mộc Ly Tâm, mày đã dám đến rồi thì còn gì phải sợ chứ? Chẳng lẽ mày nhát gan tới vậy sao? Hạ quyết tâm, Ly Tâm kéo mũ xuống, đi thẳng ra phòng ngoài.

Sau khi chỉ thị một số thức ăn dành cho Tề Mặc, Ly Tâm liền theo mấy người đầu bếp đem thức ăn lên trên phòng. Mấy người đầu bếp không ngừng liếc mắt nhìn cô.

Thật kì quái, thư kí của Tề lão đại sao lại mặc áo đầu bếp? Hơn nữa lại còn che kín hơn nửa khuôn mặt a? Mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, tất cả cùng cho rằng người của Tề gia đều là những kẻ có sở thích quái dị.

Đi tới trên tầng, tim Ly Tâm đập liên hồi, chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi l*иg ngực.

- Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không được sợ.

Ly Tâm không ngừng lẩm bẩm những câu này. Cô cảm thấy những bước chân của mình khi đi tới phòng 206 bỗng trở nên nặng nề vô cùng. Cúi gằm mặt xuống, cô len lén đi ra phía sau những đầu bếp để lúc tẩu thoát có thể dễ dàng hơn.

Chẳng mấy chốc họ đã đi tới trước cổng phòng, người đầu bếp tiến tới gõ cửa.

Cửa phòng được mở ra, hai gã thị vệ liền đi tới kiểm tra thức ăn. Mùi thức ăn đầy dầu mỡ xông thẳng vào mũi, Ly Tâm liền đưa tay lên che miệng và mũi, cố gắng kiềm chế cơn nôn khan của mình.

Chết tiệt thật! Sao lại đúng vào lúc này chứ?

Không dám để lộ ra tiếng nôn ọe, cô cần phải nhanh chóng kết thúc việc này càng sớm càng tốt. Cúi gằm mặt xuống, cô lùi dần về phía sau bên tay phải, nhanh chóng nhìn vào phía trong căn phòng.

Chỉ có thể thấy chiếc áo Tề Mặc mặc lúc sáng đang được để trên thành ghế sofa. Bên cạnh ghế là Hồng Ưng đang đứng dở tập tài liệu nào đó, miệng không ngừng mấp máy hình như là đang báo cáo lại.

Bỗng từ dạ dày truyền đến một luồng khí nóng, đi thẳng tới cổ họng:

- Ọe…

Nhanh chóng bịt miệng lại, Ly Tâm âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chết rồi, phải rời khỏi đây ngay lập tức. Vừa xoay người đi được một bước, một giọng nói rất bá đạo xen lẫn với tức giận tột cùng vang lên:

- Đứng lại!