Chương 6: Tình địch

Người viết: Nam Cung Linh + Ngược Ái.

Beta: Ngược Ái.

- Xin lỗi, Cô nhầm người rồi. Tôi tên Jennifer Patnaik.

Một giọng nói pha trộn giữa tiếng Anh và tiếng Pháp từ người con gái mới tới vang lên khắp căn phòng.

Ly Tâm nghe giọng nói này lại càng thêm khẳng định đó chính là Mộc Tùy Tâm – người chị em tốt của cô. Trái tim nhỏ của Ly Tâm đập liên hồi, vô cùng mừng rỡ khi gặp lại người chị em coi như máu mủ này. Nhưng có điều, vì sao Tùy Tâm không nhận ra cô chứ?

Ánh mắt đó nhìn cô hoàn toàn như một kẻ xa lạ, thậm chí Tùy Tâm còn nói mình là Jennifer gì đó nữa.

Hay chị ấy gặp phải chuyện gì nên bị mất trí nhớ rồi? Cũng có thể xảy ra lắm. Có thể trong lúc bị tổ chức truy sát, khi chạy trốn chị ấy đã gặp phải vấn đề hoặc tai nạn gì đấy, được người khác cứu và quên mất lai lịch của bản thân mình, quên luôn cả cô.

Đang tính bước tới phía trước hỏi thêm, bỗng bên hông của cô bị Tề Mặc đưa tay giữ lại. Quay đầu lại nhìn, thấy Tề Mặc khẽ nhíu mày nhìn cô, tỏ vẻ không hài lòng.

Đúng rồi, còn việc trao đổi điều kiện nữa, việc công quan trong hơn. Đưa ánh mắt vui mừng đan xen lẫn phấn khích nhìn về phía cô gái, Ly Tâm nuốt xuống những câu hỏi sắp buột ra khỏi miệng, tươi cười với “vị khách lạ” kia, nói:

- Thất lễ quá. Vì cô rất giống người chị em của tôi nên tôi mới vậy, thật xin lỗi. Mời cô ngồi!

“Vị khách lạ” kia không nói gì, chỉ tươi cười đáp lễ coi như không có điều gì xảy ra.

Cô ta bước đến trước mặt Tề Mặc, cúi đầu chào Tề Mặc và Ly Tâm:

- Tề lão đại, Tề phu nhân, lần này ông chủ của tôi đặt mua lô vũ khí 500 triệu USD, tăng gấp 2 lần so với lần trước, điều kiện thỏa thuận với các vị sẽ chỉ thay đổi một chút mà thôi. Cho hỏi Tề lão đại thấy thế nào ạ?

Tề Mặc ngả người ra phía sau ghế, đôi chân dài vắt chéo trông thật tao nhã. Từ người hắn toát ra bá khí của vị bá chủ giới hắc đạo.

Cặp mắt ưng nhìn thẳng vào cô gái mới tới kia. Ly Tâm gọi cô ta là Tùy Tâm. Mộc Tùy Tâm? Đôi mắt màu lam của Tề Mặc toát ra sát khí lạnh lẽo, tạo áp lực kinh người nhìn về phía Jennifer. Có cảm giác nhiệt độ trong phòng bị cái nhìn của hắn làm giảm xuống còn 0 độ vậy.

Cô ta vẫn mỉm cười lễ phép như trước, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Tề Mặc. Như thể cái nhìn của Tề Mặc, sát khí từ người hắn đối với cô ta chẳng là gì hết. Một người con gái kì lạ.

Cô ta cũng có chút bản lĩnh đấy, không thể xem thường – Hồng Ưng đứng bên cạnh quan sát thầm nghĩ.

- Điều kiện lần này thay đổi là gì?

- Chúng tôi phải được kiểm nghiệm trước chất lượng hàng.

- Được. – Tề Mặc đáp ngay không cần suy nghĩ.

Ly Tâm ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn. Tề Mặc không bao giờ đồng ý để cho đối tác kiểm nghiệm vũ khí của Tề gia hết. Vì với hắn, như vậy là phạm vào quyền uy của Tề gia, phạm vào tối kị của Tề Mặc.

Chẳng nhẽ là vì cô lúc nãy gọi cô gái kia là Tùy Tâm nên hắn mới dễ dàng đồng ý như vậy? Không đúng! Tề Mặc là ai chứ? Hắn làm việc công tư phân minh, không thể nào có chuyện đó được. Chắc chắn có nội tình bên trong.

Cau mày nhìn chằm chằm vào Tề Mặc, Ly Tâm đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng nói trẻ con trong trẻo vang lên phá vỡ suy nghĩ của cô:

- Cô xinh đẹp, cô trông rất giống vợ chú xinh đẹp nha! Tiểu Vũ rất thích cô! Sau này Tiểu Vũ sẽ lấy cô.

- Nhóc con, cháu không sợ bị chú xinh đẹp đưa đi đào than ở sao hỏa sao? – Jennifer bật cười nhéo mũi Tề Thiên Vũ.

Tiểu Vũ bĩu cái môi nhõ nhắn màu hồng lên, đôi tay mập mạp đưa ngón cái lên trước mắt cô gái kia, điệu bộ như thể không sợ trời không sợ đất.

- Chú xinh đẹp dám sao? Tiểu Vũ sẽ ném chú ý đi làm người rừng!

Cô gái kia bật cười, xoa xoa đầu Thiên Vũ. Đám người Tề Gia đứng ở trong phòng nghe Tề Thiên Vũ nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên,

Ly Tâm thì rất sửng sốt. Khoan đã, vợ chú xinh đẹp? Vợ Lam Tư? Trời ạ! Truyện này rốt cuộc là như thế nào đây?

Tùy Tâm bỗng dưng xuất hiện làm đối tác của Tề gia, rồi nói không biết cô, Tề Mặc thì đồng ý cho Tùy Tâm về trụ sở Tề gia – việc từ trước tới nay chưa bao giờ có tiền lệ.

Còn tiểu Vũ lại nói Tùy Tâm là vợ của Lam Tư? Lam Tư mua vũ khí của Tề gia để làm gì? Không phải họ cũng sản xuất vũ khí đó sao? Loạn, loạn thật rồi!

Đầu óc một mảng mơ mơ hồ hồ, Ly Tâm hết nhìn Tùy Tâm rồi lại sang Tề Thiên Vũ, cuối cùng lại quay sang nhìn Tề Mặc. Thế này là thế nào?

Tề Mặc quay đầu sang bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Ly Tâm đang nhìn chằm chằm vào mình. Khóe môi hắn vẽ lên một nụ cười bí, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Một tay vòng qua eo Ly Tâm, một tay đưa ra tóm lấy Tề Thiên Vũ đang quấn quýt lấy cô gái kia, đi thẳng ra ngoài hạ lệnh:

- Quay về trụ sở.

- Dạ! – đám người Hồng Ưng, Hắc Ưng đồng loạt lên tiếng.

Toàn bộ đám người của Tề gia nhanh chóng ra khỏi khách sạn, đi lên chiếc phi cơ đã được Bạch Ưng chuẩn bị sẵn ở phía sân sau. Jennifer Patnaik cùng người hộ vệ đi tới chiếc phi cơ của họ đang hạ cánh cách đó không xa.

Ngồi trong lòng Tề Mặc, Ly Tâm không ngừng suy nghĩ tới những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Mặc dù cô rất vui khi Tề Mặc và cô sẽ có thêm một đứa con nữa, cũng rất vui khi có thể thấy được Mộc Tùy Tâm.

Tuy nhiên lại có quá nhiều vấn đề còn chưa được làm rõ khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như chuyện của Tùy Tâm và vụ giao dịch lần này chẳng hạn. Đang định ngẩng đầu lên hỏi Tề Mặc, đầu cô đã bị anh ghìm chặt trong l*иg ngực, giọng nói đầy bá đạo vang lên:

- Ngủ đi! Em đang có thai, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Ly Tâm áp tai vào trong l*иg ngực của Tề Mặc, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn. Dần dần cô cũng thả lỏng thân mình ra. Nếu Tề Mặc đã nói vậy, cô cần gì phải suy nghĩ chứ?

Chồng cô là Tề Mặc – lão đại của Tề gia cơ mà. Ly Tâm dịch người tìm một tư thế thoải mái để chuẩn bị đi gặp chu công. Cả ngày hôm nay cô cũng quá mệt mỏi rồi.

Hai chiếc may bay nhanh chóng cất cánh, hòa mình vào màn đêm yên tĩnh.

Hai chiếc máy bay hạ cánh ngay tại sân sau của Tề Gia, tất cả người hầu đều sếp hàng dài ở bên ngoài cung kính chào đón chủ nhân cùng chủ mẫu trở về.

Tề Mặc bế Ly Tâm xuống máy bay, quay lại dặn dò đám Hồng Ưng rồi đi thẳng hướng về phía phòng ngủ của họ. Hồng Ưng đi tới bên cạnh quản gia, hạ giọng:

- Tiểu thư Jennifer kia là khách của chúng ta. Hãy chuẩn bị phòng cho cô ấy.

- Vâng, thưa đại nhân. – quản gia cúi người cung kính đáp.

Hồng Ưng gật đầu một cái rồi sải bước đi tới bọn Bạch Ưng, Lập Hộ đang đứng ở phía. Bọn họ còn nhiều việc cần phải làm.

Jennifer điềm tĩnh bước xuống chiếc phi cơ, đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Đúng là đại bản doanh của Tề gia, so với trụ sở của Lam bang quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân. Quản gia đi tới chiếc phi cơ của cô, khom người chào hỏi:

- Tiểu thư Jennifer, để tôi đưa cô tới phòng dành cho khách.”

- Cảm ơn ông, quản gia.

Quản gia khẽ cười rồi gật đầu, đi trước dẫn đường. Jennifer quay lại nói cái gì đó với hộ vệ của mình, rồi sau đó hai người nhanh chóng nối bước theo sau vị quản gia. Tất cả mọi người không ai có thể ngờ tới, ở phía sau Jennifer có một đôi mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc, phẫn nộ cùng căm ghét nhìn chằm chằm vào cô.

Jennifer theo sự hướng dẫn của người quản gia đi tới căn phòng nằm ở phía tây dành cho khách. Cô để chiếc vali ở cạnh giường, sau đó hạ lệnh cho hộ vệ canh gác ở bên ngoài cửa phòng.

Lấy ra một bộ quần ào, cô tiến vào phòng tắm mở nước. Vừa mới tiến vào, cô mới thả mình ngâm vào trong bồn tắm. nước mới chỉ dâng lên có một nửa thì cô nghe thấy có tiếng mở cửa phòng.

Bóng người hầu gái phản chiếu trên tấm rèm của buồng tắm, đang từ từ đi tới phía cô. Jennifer nhẹ giọng nói:

- “Không cần đâu, tôi tự mình làm…

Còn chưa nói hết câu, một mũi dao sắc nhọn xé toang lớp rèm mỏng manh, hướng thẳng tới yết hầu cô đâm xuống. Xoẹt! Mũi dao sắc nhọt nhanh chóng cắt tầm rèm làm hải mảnh, đầu mũi dao vẫn lao thẳng hướng cô đâm tới. Jennifer thấy vậy lập tức vươn người né tránh, tay phải vươn tới chiếc khăn bông vắt ở cạnh thành bồn tắm quấn quanh cơ thể nhảy ra khỏi mặt nước.

Một người đàn bà trong trang phục hầu gái khoảng bốn mươi năm mươi tuổi với mái tóc màu hạt dẻ đang xoay tròn mũi dao, xé gió lao về phía cô. Mặc dù ở độ tuổi đó, nhưng nếu so sánh thân thủ của bà ta với một sát thủ trẻ tuổi thì thật quả không ngoa. Thân hình hai người không di chuyển, không ngừng ra chiêu tấn công về phía đối phương.

Người phụ nữ kia mỗi lần ra chiêu đều vô cùng hiểm ác, mũi dao toàn đâm thẳng vào chỗ hiểm của Jennifer như yết hầu, tim không chút lưu tình nào cả. Chỉ cần cô gái kia không đề phòng kĩ, chắc chắn sẽ mất mạng trong tíc tắc.

Jennifer mặc dù bị tấn công bất ngờ nhưng không hề rơi vào thế bị động. Cô xoay người né tránh rất tài tình. Khi bà ta ra chiêu thì tay trái cô tạo hư chiêu đánh vào tay cầm dao của bà ta, chân phải tung một cước hướng thẳng về phần bụng – đoạn xương sườn số 12 .

Người hầu gái bị trúng một cước vào bụng, đau đớn khiến bà ta sa sẩm mặt mày đành phải lui lại mấy bước.

Jennifer nhảy ngược về phía sau, quay đầu lại cau mày nhìn chằm chằm vào bà ta. Không phải nói Tề lão đại không gần nữ sắc sao? Bà ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại tấn công cô chứ?

Chẳng nhẽ…. bà ta là người ái mộ của Tề mặc, coi cô là tình địch nên mới tấn công chăng?