Chương 6: Giam cầm

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Quan Trăn rất muốn gặp Quan Đình Vũ, vì vậy cậu đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc này,cũng muốn cho anh trai mình một bài học, tương tự như "Xem lần sau anh có dám chơi trò biến mất nữa không".

Nhưng một khi cậu đeo mặt nạ vào, thì cậu lại không dám tháo ra. Cậu sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Quan Đình Vũ, cậu sợ mình sẽ từ một đứa em trai không hoàn hảo biến thành một đứa em trai hoàn toàn không đủ tư cách.

Vì vậy, cậu đã chọn phong ấn bản thân mình và mỗi lần gặp Quan Đình Vũ đều đeo mặt nạ.

Ngoại trừ ngày đầu tiên ra thì ngay cả ngủ cậu đều đeo khẩu trang, cậu rất sợ bị phát hiện. Là xong.

Lúc đầu, Quan Đình Vũ rất không hợp tác. Bất cứ ai nhận một công việc bán thời gian và đột nhiên bị cầm tù đều sẽ cảm thấy rất khó chịu và không thể giải thích được.

Điều khó giải thích nhất là người bắt cóc anh là một người đàn ông. Người này không cần tiền cũng không cần sắc, và Quan Đình Vũ cũng không nhận ra người quen từ dáng người, giọng nói của đối phương, có chút quen thuộc, nhưng lại không đủ quen thuộc.

Ngày qua ngày lãng phí thời gian, Quan Đình Vũ cảm thấy cuộc sống và thời gian của mình trôi đi, ví tiền của anh đang kêu, em trai anh đang tìm kiếm anh, nhân viên của anh chắc chắn nghĩ rằng anh đã bỏ trốn... Mẹ nó, rốt cuộc là tên biếи ŧɦái nào đã bắt cóc anh, và bắt cóc anh để làm gì.

Sau khi Quan Trăn trải qua giai đoạn thay giọng, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên đã thay đổi sang giọng nói khàn khàn đầy nam tính. Sau khi không bị chấp nhất bởi việc học cả ngày, đột nhiên thân hình bắt đầu cao hơn, chiều cao tăng từ 1m6 thẳng lên 1m8.

Đừng nói là Quan Đình Vũ hai năm không gặp, ngay cả mẹ của Quan cũng cảm thấy như cả đời không được gặp con trai út của mình vào mỗi học kỳ, bà vội vàng sờ sờ cổ mình, sợ mình đột nhiên già rồi.

Anh trai không nhận ra mình.

Quan Trăn hơi khó chịu, trong vài ngày đã thêm hành tây mà Quan Đình Vũ ghét ăn vào bữa tối của mình, và tự tay đút thức ăn, nhìn Quan Đình Vũ cau mày nuốt nó mỗi ngày.

"Tôi không thích ăn hành tây. Anh có thể đừng làm nữa được không?" Quan Đình Vũ thậm chí không chú ý đến những lời đầy phàn nàn và trách móc trong giọng điệu của anh. Cho anh ăn mặc vô điều kiện dường như chỉ cần anh ở lại đây, ở lại bên cạnh. Trong mối quan hệ bị bắt cóc Quan Đình Vũ không hề hấn gì, làm anh sinh ra một cảm giác mơ hồ, một cảm giác thiếu vắng trong gia đình, đó là sự phụ thuộc vào người đeo mặt nạ thỏ.

Quan Trăn ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh trai đưa ra yêu cầu sau khi bị bắt cóc. Cậu gật đầu, lần sau không cho hành nữa.

Cậu biết rất rõ Quan Đình Vũ thích ăn thịt bò, không thích ăn cá và thích ăn thứ gì đó có vị đậm hơn một chút, anh muốn ăn cay, nhưng anh không thể lúc nào cũng cay. Ăn vị tỏi nhưng không ăn tỏi, không ăn gừng, ghét mùi giấm...

Thức ăn cậu nấu ngày càng phù hợp với khẩu vị của Quan Đình Vũ.

Các nghiên cứu ngày càng trở nên quan trọng hơn trong năm thứ ba, và chương trình giảng dạy tương tự như năm thứ hai, với nhiều đồ án tốt nghiệp, thực tập và học kỳ. Quan Trăn vẫn phải chuẩn bị cho cuộc thi, cậu không thể từ bỏ danh dự và địa vị của mình như một người bắt đầu, và yêu cầu những thứ có tiền.

Quan Trăn có hoạt động ở xã đoàn, suy nghĩ xem buổi tối nên cho Quan Đình Vũ ăn gì, chờ lát nữa nên mua cái gì đó ăn, có nên mua đồ ăn cho hai ngày hay không, nếu không nên thêm vào tủ lạnh...

Thấy cậu ngẩn người, phó xã đoàn nói: "Đang suy nghĩ gì vậy? Gần đây không nghe cậu nhắc đến anh trai cậu, tìm được chưa?"

"Uh..." Quan Trăn mơ hồ lướt qua, "Cậu nói, nếu như một người bắt cóc người mà mình quan tâm, sau đó hai người cùng nhau chung sống, làm sao để người bị bắt cóc muốn tiếp tục loại cuộc sống này?"

Phó xã đoàn là một cô gái trẻ, đối với vấn đề về tình cảm của Quan Trăn— Hoặc vấn đề tình cảm phức tạp, "Tất nhiên là gạo nấu thành cơm rồi ~ Như người ta vẫn nói — Đợi thêm một chút, cậu thực sự đã bắt cóc? Trước đó cậu tìm anh trai, hiện tại đột nhiên không tìm nữa, nên là sẽ không ... Không phải là anh trai của cậu đã bị cậu ... Trời ơi, anh trai khoa chỉnh hình ..."

Chị gái phó xã đoàn che miệng, không tiếng động hét lên trong chốc lát, "Được rồi, tôi biết tôi nói nhảm, ta nói bậy bạ. Đối với cậu vừa rồi là Stockholm, tôi kiến nghị là đi bác sĩ tâm lý tư vấn một chút."

Quan Trăn nghe rất thuyết phục và ngay lập tức tìm

bác sĩ tâm lý.

Chỉ là một bác sĩ tâm lý trên mạng.

Câu hỏi được đặt ra là, làm thế nào để hai người đàn ông gạo nấu thành cơm?

Bác sĩ tâm lý dịu dàng quan tâm đến Quan Trăn, kể một số chi tiết về tìиɧ ɖu͙© của đồng giới là như thế nào, cũng như một số tài liệu tham khảo, cuối cùng tính phí tư vấn 50 đồng, rồi tiêu sái rời đi.

Quan Trăn cầm lấy tài liệu và mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Dốc lòng học tập tài liệu, chuẩn bị tốt thuốc súc ruột, gel bôi trơn và bαo ©αo sυ.

Nói đúng.

Chỉ cần làm như vậy, anh trai, sẽ không rời đi.

Quan Đình Vũ vẫn ăn cơm của Quan Trăn như thường lệ và xem truyện tranh hay trên Kindle không kết nối Internet, nhưng lần này nội dung truyện tranh có chút kỳ lạ.

Mới đầu nhìn như đam mỹ, nam chính tuy có chút đẹp trai nhưng nam phụ xuất hiện nhiều hơn nữ chính, sau đó không hiểu sao nam chính và nam phụ hôn nhau. Dù sao thì cũng tốt, cuối cùng thì Naruto và Sasuke cũng đã từng hôn nhau, nhưng sau đó họ bị trúng độc của yêu thú, và chỉ cần hai người phải quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì sẽ được giải độc. Ngay khi Quan Đình Vũ nghĩ rằng nam chính và nam phụ sẽ gặp được thiếu nữ xinh đẹp đến từ thế giới yêu quái, thì họ thực sự đã cởϊ qυầи áo và bắt đầu quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

"Khụ khụ khụ..." Quan Đình Vũ sặc sụa nói: "Truyện tranh gì thế này! Tôi không đọc!"

“Đọc một chút nữa đi, lát nữa chúng ta sẽ làm như trong truyện tranh.” Quan Trăn cất đĩa cơm đi.

"Cái gì? Giống truyện tranh ... Anh đã thêm thứ gì đó vào súp?" Quan Đình Vũ nghi ngờ.

Quan Trăn không trả lời, nhưng bắt đầu cởϊ qυầи áo của Quan Đình Vũ. Bởi vì Quan Đình Vũ đã bị khóa hai tay và hai chân, để thuận tiện cho việc tắm rửa và mặc quần áo, quần áo của anh ấy là kiểu Velcro đặt làm riêng, có thể cởi ra bằng cách kéo Velcro ở bên cạnh mà không cần cởi khóa tay hay chân, đối với quần cũng vậy.

Và đồ lót của anh thì không dễ tùy chỉnh, cho nên Quan Đình Vũ đã ở thế khoảng không. Lúc này, Quan Đình Vũ dễ dàng bị lột sạch quần áo, ngồi xuống với vẻ mặt phòng thủ.

"A, biếи ŧɦái, mặc dù tôi đoán được anh biếи ŧɦái, nhưng không nghĩ tới anh biếи ŧɦái như vậy, thích rượu nhà cũng không sao, nhưng còn thích chơi cả đàn ông!" Quan Đình Vũ hoảng sợ trong lòng, anh đã quá trần trụi, và chờ lát nữa mặc người ta thịt.

Ngày thường, việc tắm và lau mông cho Quan Đình Vũ đều là Quan Trăn lo, Quan Trăn không hề động tay động chân gì với anh, cho nên Quan Đình Vũ chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó cậu lại muốn lo lắng an ủi cúc hoa.

_______________________________________