Chương 5: Còn muốn trốn đi đâu?

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Trên kệ do nhà tuyển dụng chỉ định, Quan Đình Vũ nhận được bộ đồ mà anh muốn thay, cùng một cái bánh sinh nhật, hoa hồng và một hộp quà được gói kỹ. Đóa hoa hồng còn đọng sương sớm, hộp quà ruy băng không bị hư hại, giống như có người vừa mới dùng tay buộc ở đây thành một chiếc nơ trang nhã đối xứng hoàn mỹ.

Quan Đình Vũ bỏ vào túi và nhìn bộ vest đã được ủi phẳng phiu treo trên giá, trong lòng cảm thấy có một chút khác thường.

Chẳng qua, người đã chiến đấu ở nhiều trường đại học khác nhau, chỉ cau mày trước điều này và không coi trọng nó. Nếu muốn đánh bại anh, chỉ một vài kẻ cặn bã không thể làm được.

Quan Đình Vũ mặc bộ vest vào, chất liệu cao cấp rất thoải mái, như thể nó được đặt may. Nhưng... Làm sao có thể là đặt may, Quan Đình Vũ cẩn thận nhìn toàn thân, cuối cùng phát hiện ống quần ngắn hơn một chút, trong lòng lại yên tâm.

Hẳn là một sự trùng hợp thôi.

"Ding dong."

Quan Đình Vũ một tay cầm hoa, một tay cầm bánh sinh nhật, anh lặp đi lặp lại bản nháp chúc mừng sinh nhật đã chuẩn bị sẵn trong đầu, anh đoán trước kế hoạch tiếp theo cô gái sẽ cho anh vào hoặc không cho anh vào, kế hoạch thứ hai là kéo dài thời gian của anh, để nhận được nhiều tiền lương theo giờ hơn.

Nhân tiện, phàn nàn về người chủ tiêu tiền mời những anh chàng đẹp trai đến tổ chức sinh nhật tại nhà của cô gái sống một mình, xem tiền như rác.

"Cạch", cửa không khóa, từ từ mở ra, "Cạch——"

Quan Đình Vũ nở một nụ cười rạng rỡ, "Xin chào, bạn trai của cô là Quan tiên sinh đã đặt hàng lo cho bữa tiệc sinh nhật của cô..."

Anh ngừng nói, bởi vì anh nhìn thấy một anh chàng đeo mặt nạ thỏ giống như "Happy Death Day" mở cửa, và không có đèn nào trong nhà được bật lên, chỉ có ánh đèn huỳnh quang yếu ớt của điện thoại di động và đèn từ hành lang chiếu sáng, đôi mắt đỏ rực và nụ cười quái đản với chiếc mặt nạ thỏ.

Quan Đình Vũ cong môi, cặp đôi này không bình thường, anh tận tình đưa hoa cho cô gái trước mặt, "Người đẹp, tiệc sinh nhật phải không? Cô thật có cá tính, cô là Trân Trân à?"

Mặt nạ con thỏ không nói chuyện cũng không nhận hoa hồng, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ tươi của anh và đi theo Quan Đình Vũ.

Quan Đình Vũ cảm thấy lo lắng, "Bạn đang chơi trò sắm vai hay cá mòi đóng hộp? Tôi sẽ bật đèn trước ..."

Quan Đình Vũ mò mẫm tìm công tắc và ấn nó, nhưng đèn trong nhà không có phản hồi, anh quay lại——

Có thêm bốn cặp mắt đỏ trong phòng khách.

Ngoài chiếc mặt nạ thỏ ở cửa, năm chiếc mặt nạ tiếp cận Quan Đình Vũ với những nụ cười kỳ lạ ...

Quan Đình Vũ đã đấm một người, đối phương quơ quơ mà không cần đỡ chiếc mặt nạ xiêu vẹo, sau đó đến gần Quan Đình Vũ. Nụ cười kỳ quặc trông càng kỳ lạ hơn bởi chiếc mặt nạ biến dạng và xoắn xuýt.

Quan Đình Vũ nuốt một ngụm nước bọt, anh không ngờ rằng kiếm được hai trăm tệ cũng rất khó. Anh duy trì khoảng cách giữa anh và năm người họ, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lùi lại.

"Bùm!"

Cánh cửa bị gió đóng sầm lại.

Quan Đình Vũ có chút hoảng, điều này sao có thể giống như một cảnh trong phim chứ, anh sẽ không phải là bia đỡ đạn số 1 trong một vụ án gϊếŧ người hàng loạt chứ. Anh định gọi điện thoại cho cảnh sát, tín hiệu điện thoại đột ngột chuyển sang mất tín hiệu.

Nhìn lên lần nữa, một khuôn mặt thỏ nhuốm máu hiện ra trước mắt anh.

Quan Đình Vũ hít một hơi thật sâu, con thỏ trước mặt anh biến thành hai, bốn, sáu, và nhiều hơn nữa, "Đừng hoảng ... Đừng hoảng!"

Khắp nơi đều có thỏ, cho dù đi tới đâu cũng trốn không thoát, thỏ tới gần, dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào anh, Quan Đình Vũ nhìn trời nhìn đất cười nhạo con thỏ. Quan Đình Vũ xoay người, tay chân mềm nhũn mà ngã xuống đất.

Ý thức còn có chút minh mẫn, thân thể lại không thể động đậy. Sau khi Quan Đình Vũ ngã xuống, anh nhận ra rằng chỉ có một khuôn mặt thỏ trước mặt anh và chính anh đang run rẩy.

Con thỏ tháo mặt nạ ra, hướng về phía ánh sáng cửa sổ, "Mặt nạ và bánh ngọt đều là vật che đậy, anh không nhận thấy mùi ngọt ngào cay nồng trong không khí sao? Ồ ~ Anh nghĩ đó là một loại xịt màu cho các bữa tiệc ... "

Lời giễu cợt của con thỏ khiến Quan Đình Vũ bị sốc, anh cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơ thể có chút khống chế, anh nắm lấy chân con thỏ và dùng sức ——

"Ha ha ha. . . Đừng giãy giụa, anh còn muốn trốn đi nơi nào a. . . "

Quan Đình Vũ nghe thấy sự quen thuộc trong tiếng cười của đối phương. Nhất thời anh không thể nhận ra đó là giọng nói của ai, nhưng nếu đó là người anh biết, anh có thể nhớ ngay. Quan Đình Vũ cố gắng hết sức để thay đổi góc độ, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của con thỏ thông qua ánh sáng chiếu vào từ bức màn.

Thiếu chút nữa...

Còn thiếu một chút...

Vẫn còn thiếu… Một… Một...

Quan Trăn thận trọng đợi trong mười phút, lần lượt trói tay và chân của Quan Đình Vũ, sau đó bật đèn. Sau khi bật đèn lên, có thể nhìn thoáng qua toàn cảnh căn phòng, bầu không khí kinh dị lập tức biến mất.

Đây là một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách, mỗi tấc đất đều đắt đỏ, ngay cả Quan Trăn, người được trợ cấp nhà ở, cũng không đủ khả năng để ăn một ngụm là sẽ trở thành một người mập mạp.

Những con thỏ khác là người máy của Quan Trăn.

Với sự giúp đỡ của họ, Quan Trăn đã đưa anh trai của mình, người đang bất tỉnh trên mặt đất, vào phòng ngủ. Nhìn thấy Quan Đình Vũ nằm ở trên giường, Quan Trăn đỏ mặt: "Không còn cách nào, chỉ có một cái giường, anh, anh chỉ có thể ngủ cùng em."

Quan Trăn trải chăn ra và đắp cho hai người, chiếc chăn duy nhất che phủ hai người đàn ông to lớn, có vẻ chen chúc, Quan Trăn ôm lấy Quan Đình Vũ, vùi đầu vào vai anh trai và hít lấy cơ thể của Quan Đình Vũ, từ mùi xà phòng quần áo của anh đến mùi của kem cạo râu trên cằm, "Anh À... Cuối cùng cũng tìm được anh."