Chương 7: Sút ruột

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Đúng rồi, không có ai bắt cóc mà mời ăn cơm cả, ăn nhiều như vậy, bây giờ muốn lấy thịt.

Quan Trăn đối với tìиɧ ɖu͙© cũng không có ham muốn, chính mình cũng rất ít tự thủ da^ʍ, đối với cậu niềm vui xuất tinh không bằng việc giải một bài toán khó Olympic vật lý lượng tử.

Hôm nay khác với quá khứ, cậu muốn có làn sóng trắng trong cơ thể của người anh trai ruột thịt của mình.

Quan Trăn khô khốc vuốt ve cơ thể của Quan Đình Vũ, cậu không xa lạ gì với cơ thể của Quan Đình Vũ, trong những ngày này, mỗi khi tắm, có thể theo chuyển động của nước mà bắt lấy núʍ ѵú và hạ bộ hơi dựng lên. Cậu vuốt ve cơ thể đang dần đỏ ửng dưới làn nước nóng của Quan Đình Vũ, khi thấy cương cứng hơn, cậu sẽ dùng nước rửa sạch hết bọt và sự mềm mại.

Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi, anh trai không có khả năng thích đàn ông.

Ngay cả với kỹ thuật thô và xấu của Quan Trăn, Quan Đình Trăn vẫn được vuốt ve cho đến khi anh cảm nhận được. Anh híp mắt lại, khống chế kɧoáı ©ảʍ dưới lý trí, cọ xát làn da trần trụi với lớp vải thô ráp, bàn tay đã cho anh sung sướиɠ trong nước không biết bao nhiêu lần lại tàn nhẫn dừng lại... Dươиɠ ѵậŧ của Quan Đình Vũ kịch liệt nảy lên, anh thở hổn hển một cách nặng nề, và giọng nói không thể kiểm soát trong cổ họng của anh, tiết lộ du͙© vọиɠ của ký chủ.

"Anh bị đàn ông sờ, vì sao lại có cảm giác?" Quan Trăn bóp chặt hai viên tinh hoàn của Quan Đình Vũ, hai viên mát lạnh bị lòng bàn tay của Quan Trăn bao lấy, dần dần trở nên ấm áp. Quan Trăn không muốn đối mặt với sự thật, cậu cau mày, “ Quan Đình Vũ, anh là gay sao? Không phải là anh đã sớm mong chờ bị tôi đυ. chứ?"

"Sao có thể!" Quan Đình Vũ theo bản năng phản bác, nhưng trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh, như bị người nhìn thấu.

Ánh mắt Quan Trăn càng sâu thêm, "Anh có cảm giác với đàn ông, không bị tôi đυ., cũng sẽ bị đàn ông khác đυ., không bằng để cho tôi đυ.."

Thật là ngụy biện. Cho dù anh có phản ứng, cũng không nhất định là thích đàn ông, cho dù anh thích đàn ông, cũng không thích người bắt cóc mình.

Quan Đình Vũ đang muốn phản bác, thì đột nhiên có thứ gì đó vừa trơn vừa lạnh chạm vào mông anh, khiến anh giật mình và sự chú ý của anh bị chuyển hướng. Quan Đình Vũ bị nắm lấy một chân và nằm xuống, đầu hơi kê trên gối cao một chút.

Ở tư thế này, Quan Đình Vũ không thể nhìn rõ phía dưới của mình, và anh cũng không biết thứ gì đã chạm vào mông mình.

"Anh làm gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích!" Quan Trăn khịt mũi.

Dùng dịch bôi trơn rồi súc ruột, từ từ được đưa vào lỗ nhỏ. Đồ dùng lạnh lẽo khiến Quan Đình Vũ cảm thấy như bị khủng hoảng, "Anh muốn làm gì? Đang cầm cái gì?"

Nhìn thấy Quan Đình Vũ bị ống súc ruột đυ.ng tới, Quan Trăn lại hài lòng với phản ứng kỳ lạ và hoảng sợ này, điều đó có nghĩa là anh trai chưa bao giờ sử dụng qua những thứ này, "Anh chưa bao giờ làm chuyện đó với đàn ông sao?"

"Tại sao tôi lại làm chuyện đó với một người đàn ông!" Quan Đình Vũ gục xuống, lỗ nhỏ vô hình được khoan vào, cảm giác bị một công cụ lạnh lẽo xâm chiếm giống như bị dội một gáo nước lạnh vào mùa đông, máu toàn thân như bị đóng băng lại.

"Rất tốt, là lần đầu tiên, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Mặc dù Quan Trăn muốn làm tốt, để cho Quan Đình Vũ cảm thấy vui vẻ, nhưng chính là không quen, Quan Trăn luôn đâm bậy đâm bạ làm cho Quan Đình Vũ bị đau.

"Đủ... Đủ rồi! Quá sâu, định kéo cái ống này đi đâu?" Bụng của Quan Đình Vũ co giật, và anh rất có sức chống cự với những thứ xa lạ.

"Yên tâm đi, anh ăn rất ngon." Quan Trăn cũng muốn xem xem Quan Đình Vũ có thể ăn sâu bao nhiêu, cậu nhét tất cả ống vào lỗ nhỏ, bởi vì ống rất mỏng, rất dễ dàng chui vào, phía sau cũng không gặp trở ngại.

Quan Đình Vũ khẽ cau mày, đôi môi mỏng khẩn trương mím lại, lộ ra một tia yếu ớt, tóc rối bù, trên trán có vài hạt mồ hôi trượt xuống, dọc theo mang tai nhỏ xuống ga trải giường.

Quan Trăn sững sờ, "Anh à, anh đỏ mặt."

Khi nghe thấy từ ‘Anh à’ Quan Đình Vũ hung hăng rung động một chút, không có ai khác, người đàn ông đeo mặt nạ nói hai từ này quá giống với Quan Trăn, giọng điệu khác nhau, nhưng trọng âm và độ dài của mỗi từ, đều có cảm giác quen thuộc như Quan Trăn đang nói chuyện với anh.

Quan Đình Vũ sững sờ, trước mặt là hình ảnh người đàn ông đeo mặt nạ và Quan Trăn chồng lên nhau, Quan Đình Vũ nghiến răng.

"Hừ! Đừng gọi tôi là anh, đây là anh không xứng? Tôi biết, anh là Y Đức cấp mấy? Chẳng lẽ là bị tôi đánh bại, bị tôi đánh khóc nhè, không tìm được cách trả thù, đánh thì đánh không lại, chỉ có thể nghĩ ra loại thủ đoạn bẩn thỉu này..."

"..." Quan Trăn nhìn chăm chú vào tiểu huyệt của Quan Đình Vũ, và mở van nước, "Sắp bắt đầu rồi."

"Cái gì bắt đầu..." Quan Đình Vũ khó thở, nước ấm truyền theo đường ống, rung chuyển trong đường ruột giống như sự chuyển động khi tàu chạy, Quan Đình Vũ khô họng, một luồng nước bắt đầu chảy, "A!"

Quan Đình Vũ nghiến răng, hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ với đôi mắt giận dữ.

"Tôi cho thêm xà phòng, đừng lo lắng, 250 cc, không nhiều lắm, anh sẽ rất sạch sẽ." Ở dưới lớp mặt nạ Quan Trăn khẽ cười, anh trai rất ít khi chật vật ở trước mặt cậu như vậy, cậu rất thích, như vậy mà nhạy cảm, dường như anh ấy chỉ có thể dựa vào mình.

_____________________________________