Chương 4: Anh trai biến mất

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Sau khi về nhà, Quan Trăn chợt nhận ra lời nói của mình thật ngu ngốc, cậu ích kỷ hưởng thụ sự chiều chuộng của ba mẹ, còn anh trai, anh trai sống ở bên ngoài một mình, một chút cũng không có tiếp xúc với nó. Cậu đi qua những góc tối đó, nhưng cậu cảm thấy những góc tối đó không xứng với vẻ đẹp của anh trai mình, trên thực tế, Quan Đình Vũ đã trải qua một năm cuộc sống như vậy.

Hiện tại cậu không có năng lực và nghị lực để kéo anh trai mình ra khỏi mớ hỗn độn như thế, vậy cậu có tư cách gì để trách người anh trai đang tích cực đấu tranh chống lại cuộc sống lộn xộn đây?

Quan Trăn rất hối hận và đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Quan Đình Vũ trên WeChat. Tất cả tin tức như trâu đất xuống biển, không có hồi âm. Quan Trăn mãi luôn do dự, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sau này gọi lại sẽ nói gì, trước hết xin lỗi, sau đó sắp xếp lại những gì mình nghĩ rồi mới nói, cuối cùng đành phải để anh trai nói ra. tự mình tha thứ, anh biết, em trai mình luôn dễ mềm lòng.

Nhưng đầu bên kia điện thoại đã mất tín hiệu.

Quan Trăn nghĩ sẽ báo cảnh sát.

Khi cảnh sát biết tuổi của cậu, họ hỏi cậu có phải đang tìm kiếm những người thân trong gia đình đã mất tích của mình không. Thái độ đối xử với Quan Trăn giống như đối xử với một đứa trẻ, và không coi trọng việc gọi cho cảnh sát là để tìm người.

"Này nhóc, đây không phải là trò chơi trên Steam, chú cảnh sát rất bận rộn, không có thời gian chơi loại trò chơi tìm kiếm một lần bấm này cho con."

Thành phố rộng lớn như vậy, phồn hoa mà lại cô độc, nói lớn, không thể dung nạp rất nhiều người muốn đến đây cắm rễ. Nói nhỏ, người đã mất tích dù thế nào cũng không tìm được. Quan Trăn được nhận vào trường tốt nhất và nhận được sự khen ngợi, động viên của mọi người, nhưng cậu lại đánh mất nụ cười của người mình muốn nhất.

Bữa tiệc sinh nhật bị hủy bỏ.

Đề thi vào cấp ba năm nay rất khó, đã có nhiều học sinh thi không đậu, cậu không muốn tổ chức sinh nhật vào ngày như vậy, dù sao nhất định sẽ có người nhắc đến việc cậu trúng tuyển đại học.

Thời gian trôi nhanh, cậu đã bước sang tuổi 16. Chính thức nhập học Đại học Bắc Kinh.

Sau khi trải qua một học kỳ lo lắng và trống rỗng trong lớp ưu tú vật lý, cậu tham gia vào câu lạc bộ thơ ca của trường, trong câu lạc bộ tự gọi là "Phục Cổ Uyên Ương Hồ Điệp Phái", và người ngoài gọi đùa là "Cổ Sâu Lông".

Trong rượu và trong thơ, lãng mạn và ngớ ngẩn, Quan Trăn học cách nuông chiều bản thân và ngủ cả ngày khi làm bài mệt mỏi, học cách giới thiệu người xưa trong biển thơ khắp trời và tự mình tìm kiếm.

Càng tìm kiếm, cậu càng cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Cậu thiếu hụt một phần nhưng dường như cách cậu rất gần, và phần còn thiếu lại đã biến mất thật lâu ...

Vào năm thứ hai, Quan Trăn chuyển đến khoa luật.

Sau khi nhanh chóng vạch ra mạng lưới quan hệ, công cuộc tìm người bắt đầu. Trong khoảng một tháng, giám đốc thơ, người ngày nào cũng ngâm mình trong bình rượu, đã tiến cử Quan Trăn số một.

Chữ ký cá tính: Ăn nhậu chơi bời, cái gì cần đều có.

Bức chân dung trên đầu là một bức ảnh do anh ấy chụp, hơi cũ và bộ lọc sử dụng tông màu thịnh hành của vài năm trước, màu sắc Morandi một thời.

Quan Trăn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là nhóm ảnh đầu tiên chụp bằng điện thoại di động của anh trai, vì không rành về Smartphone, phần lớn đều bị mờ, thậm chí tấm này còn bị nhiễu sóng màn hình.

Quan Trăn thêm Quan Đình Vũ bằng kèn.

[Ông chủ Bách Bảo Phô]: Quý khách gọi món gì? Hay bạn đang muốn tìm việc?

[Quan Quan Cư Cửu]: Tìm người được không?

Quan Trăn vẫn không kiềm chế được, lập tức vạch trần mục đích của mình, cậu bình tĩnh lại, nếu như anh trai thật sự đang trốn tránh cậu, một khi cậu gõ ra những dòng chữ đó, chỉ càng đẩy người ta ra xa hơn, và cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này.

[Ông chủ Bách Bảo Phô]: Bạn muốn tìm ai sao? Có thể cải thiện thông tin mã số sinh viên hoặc mã số công việc không?

[Quan Quan Cư Cửu]: Bạn còn có thể tìm người, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi. Bạn có thể nhận công việc giao hàng được không? Ngày mai là sinh nhật bạn gái tôi, hãy giúp tôi gửi một thứ gì đó đến nhà cô ấy.

[Ông chủ Bách Bảo Phô]: Được, tôi sẽ giúp anh ghi chú nhân viên giao hàng nữ. Tiền lương một giờ là 50, bạn có thể xem nếu không có vấn đề gì, chúng tôi có thể trả trước.

Quan Trăn không ngờ rằng cửa hàng nhỏ này lại kinh doanh toàn diện như vậy, cấp dưới của Quan Đình Vũ có thể có vài người, và anh có thể không phải là người giao hàng...

[Quan Quan Cư Cửu]: Tôi muốn một nam giao hàng đẹp trai, ăn mặc lịch sự, và tôi sẽ cung cấp bộ vest.

[Ông chủ Bách Bảo Phô]: Được rồi, thay quần áo + giao hàng + tổ chức sinh nhật, khoảng 100-200 tệ, với mức lương một giờ là 100, người mới được giảm giá 15 tệ cho đơn hàng trên 200 tệ.

[Quan Quan Cư Cửu]: [Chuyển 200 tệ]

[Quan Quan Cư Cửu]: Chiều mai năm giờ đừng đến muộn.

Vào buổi tối, Quan Trăn uống một chút bia để có thêm can đảm và giải tỏa trạng thái quá phấn khích. Cậu không dám uống nhiều, sợ mình say, và làm vuột mất con mồi.

Cậu ở chung cư chuẩn bị hết thảy, bởi vì vội vàng, cho nên gần đây mua một chút đạo cụ, nhưng không quan trọng, chỉ cần con mồi ở trong l*иg, đồ vật có thể từ từ chuẩn bị...

----------------------------------------