Chương 3: Em sẽ ủng hộ anh

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

********

Gần trường trung học tư thục Yide.

Quan Đình Vũ lớn nhanh, khi Quan Trăn 1m5 thì anh đã 1m7, khi Quan Trăn 1m6, Quan Đình Vũ đã 1m8. Vào năm thứ hai trung học, đã vượt qua 1m85 (qua ba lần).

Ở cổng trường có một người đàn ông cao lớn cầm nhiều bóng bay, vẫn rất bắt mắt.

Gần trường trung học tư thục Yide có một khu thương mại, ra khỏi cổng trường rẽ trái sẽ thấy phố ẩm thực dành cho người đi bộ, cách trường khoảng 1000 mét càng ngày càng gần.

Hôm nay là cuối tuần và khách du lịch cũng không ít.

Quan Đình Vũ mặc đồng phục học sinh, tay cầm một quả bong bóng hình búp bê Nhật Bản tinh xảo và phức tạp, mỗi khi có một chị gái trẻ tò mò nhìn sang, anh sẽ nở một nụ cười tỏa nắng. Có một tấm bảng [35 tùy chọn] treo trước người anh, để chăm sóc những người sợ hãi xã hội.

"Ba mươi lăm tệ, tôi có thể chọn cái gì?"

"Đương nhiên..." Quan Đình Vũ đeo kính áp tròng màu lục lam trông giống như một nửa chủng tộc Bắc Âu, trong túi áo khoác của anh có một con búp bê bông với mái tóc hồng búi hai sừng.

Lúc này, đôi mắt đẹp đã được trau chuốt cẩn thận kia chợt lóe lên vẻ vui mừng háo hức vì kinh ngạc. Chỉ đơn giản vì đã lâu không gặp em trai, đột nhiên xuất hiện, cho anh một bất ngờ.

Quan Trăn ngẩng đầu nhìn anh trai, "Vậy em chọn anh được không?"

"Chỉ có Ou Duoduo duy nhất của anh mới có thể làm được. Ou Duoduo (Tiếng Nhật, em trai) sao em lại ở đây?" Quan Đình Vũ nhét những quả bóng bay còn lại vào tay Vương Cường, nhân vật COS của Vương Cường là một quả đầu mì ăn liền, mặc dù chất lượng của quần áo giống nhau, nhưng kết cấu của việc mặc nó trên những người khác nhau sẽ là một trời một vực.

"Các bạn học thời trung học cơ sở của em nói sẽ giúp em tổ chức sinh nhật, em nhớ rằng anh được nghỉ sau kỳ thi vào ngày 15." Đôi mắt của Quan Trăn hơi rũ xuống, lộ ra vẻ thất vọng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Quan Đình Vũ với vẻ mong đợi, "Anh à, em rất nhớ anh. Anh sẽ cùng em tổ chức sinh nhật chứ?"

Quan Đình Vũ xoa đầu em trai mình, sự chênh lệch chiều cao khiến anh dễ dàng coi Quan Trăn như một đứa trẻ, "Sắp là sinh viên đại học rồi, mà còn làm nũng với anh trai nữa sao? Kia đều là bạn cùng lớp, nếu anh nói không…”

"Anh~"

"Được, được, được, đi. Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm."

Quan Đình Vũ đối xử với Quan Trăn như một đứa trẻ, và đưa cậu đi ăn KFC, món mà trẻ em rất thích, tất cả đồ ăn nhẹ đều dính mưa và sương, và họ mua hai đôi cánh nhồi tôm mới.

"Em còn muốn ăn gì nữa không? Một cái bánh lúa mì đã đủ chưa? Em có muốn thêm một ly dương chi cam lộ không?" Quan Đình Vũ đem tất cả đồ ăn đến trước mặt em trai, giống như khi còn bé.

"Không cần đâu anh, nhiêu đây chắc cũng khoảng hai trăm tệ, anh... Trên người anh còn đủ tiền xài không? Nghỉ lễ rồi, anh vẫn chưa về nhà, anh đi làm ở bên ngoài, mùa hè mặc bộ đồ dày như vậy, anh còn phải đội tóc giả, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầm đìa, gió thổi nhẹ dễ bị cảm lạnh, hơn nữa nếu không ai quan tâm đến quả bóng bay 35 tệ thì anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một ngày?"

Một loạt từ ngữ khiến Quan Đình Vũ cứng họng: "..."

Vì trang phục cosplay của Quan Đình Vũ, nhiều đứa trẻ trong KFC đã lén nhìn qua, những đứa mạnh dạn hơn đã chạy đến trước mặt hai người họ và nhìn thẳng vào Quan Đình Vũ, "Anh trai, anh là Twilight phải không?"

Đứa trẻ chạy ra làm dịu đi bầu không khí mong manh giữa hai người. Quan Trăn đang khuấy kem, nghe thấy đứa nhỏ nói vậy đã cắm thìa vào thật sâu.

Quan Đình Vũ lấy con búp bê nhỏ từ trong túi ra, "Ay nha, nhìn xem đây là gì?"

"Arnia! Đậu phộng!"

"Anh trai, đậu phộng này tặng cho anh. Nếu anh muốn Arnia nói, em sẽ miễn cưỡng chuyển nhượng nó cho anh với giá 20 nhân dân tệ."

Đứa nhỏ hai mắt sáng lên, nhìn trong tay hạt đậu phộng nhỏ lẻ loi, càng nhìn càng cảm thấy hạt đậu phộng thiếu một Arnia, cuối cùng dùng đồng hồ điện thoại trả 20 tệ.

Quan Trăn có chút chán nản.

"Sao vậy, cảm giác như anh đang kiếm tiền bằng cả tiền của trẻ nhỏ, và không tuân theo đạo đức võ thuật?"

Quan Trăn lắc đầu.

"Em sợ anh lỗ sao? Đây là Trát Trát Nhạc tự mình làm ra, anh có kênh, không có mua qua mạng, phí tổn rất thấp, có thể kiếm một ít tiền thủ công."

Quan Trăn bởi vì tâm tình có chút phiền muộn, bị lời nói chêm chọc cười quấy rầy, trừng mắt một cái nhìn đứa nhỏ kia, "Sao nó lại kêu anh là anh trai, anh là anh của em, của em."

Quan Đình Vũ cảm thấy buồn cười, khịt mũi và vuốt tóc của Quan Trăn, "Hahaha ... Được rồi, em với đứa trẻ xa lạ kia có gì mà so sánh, cơm nước xong thì về nhà, khi nào gặp lại, em chỉ cần gọi điện cho anh nói một tiếng là được. Nhất định anh sẽ đến."

Cơm nước xong, quả thực là phải về. Quan Trăn do dự một lúc, đoán rằng nếu chuyển khoản trực tiếp thì anh sẽ không nhận, vì vậy trực tiếp đến đây một chuyến, cậu lấy ra thẻ tiết kiệm được đặt cùng với chứng minh thư của mình, đặt nó lên khay đồ ăn của Quan Đình Vũ, "Anh, bên trong có 25 vạn, em kiếm được từ việc làm thêm và học bổng, đủ cho học phí và sinh hoạt phí của anh vào năm thứ ba cấp ba, anh à, anh thi tốt, đừng lo, về sau em còn có thể kiếm được học bổng. Chờ sau sinh nhật 16 tuổi, em sẽ tự mình mở thẻ tiết kiệm, tiền thưởng mẹ sẽ không giữ, nếu anh học lại, em sẽ giúp cho anh học."

Quan Trăn ôm trái tim chân thành của mình trước mặt Quan Đình Vũ. Một câu "Em sẽ giúp anh học" là một kế hoạch tốt, ngay cả khi Quan Đình Vũ lặp đi lặp lại nó trong nhiều năm, cậu vẫn có thể dạy kèm Quan Đình Vũ, hoặc làm bài kiểm tra từ từ.

Nhưng……

Quan Đình Vũ không nghi ngờ gì, trong thẻ đó có 25 vạn, đúng vậy, Quan Trăn có thể dễ dàng nhận được rất nhiều học bổng, anh kiếm được ít lợi nhuận nhưng bán chúng nhanh chóng, hoặc dựa vào một số mánh khóe và vận may để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Vì?

Cha mẹ đã không còn hi vọng gì vào anh nữa, vậy bây giờ anh còn phải bỏ phí người em ruột thịt nhất và tốt nhất với mình sao?

Quan Đình Vũ giật giật khóe miệng, ra vẽ thoải mái, "Em đừng lo lắng, ba mẹ sẽ..."

"Năm ngoái ba mẹ đã cắt tiền sinh hoạt có phải không? Họ kêu anh chuyển trường, sợ anh làm ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh của em, anh không muốn nên họ mới cắt tiền sinh hoạt của anh. Nhưng rồi anh vẫn chuyển trường… Là vì em, phải không?" Những điều này đều được Quan Trăn đoán dựa trên chi tiết và những gì cậu nghe được, "Hơn một tháng trước em nghe họ nói ở trong phòng, không định trả tiền học phí của anh. Anh à, có phải đã nói với anh rồi không, cho nên anh mới không về nhà?"

Quan Đình Vũ im lặng.

Quan Trăn nhét thẻ vào túi quần của Quan Đình Vũ, "Anh à, anh có thể tiếp tục học, trở về trường ban đầu của anh đi, bầu không khí học tập ở trường trung học tư thục của anh quá tệ. Quay về đi, em nhớ điểm của anh ở trường trung học cơ sở là được, sau đó ta đại học một chỗ, khi nào rảnh chúng ta gặp nhau, em sẽ phụ đạo cho anh..."

Phụ Đạo...

Lòng tự trọng của Quan Đình Vũ bùng cháy dữ dội.

Quan Đình Vũ cắt đứt tưởng tượng của Quan Trăn, "Không học cũng không sao."

“Cái gì?” Quan Trăn chưa bao giờ thiếu tiền, cho nên đối với Quan Đình Vũ, cậu không hiểu tầm quan trọng của tiền.

"Yide rất nghèo, nhưng học sinh bên đó giàu có, tiền của bọn họ so với học sinh trung học trọng điểm sẽ kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều. Nơi này còn có một con phố thương mại, anh tìm một chỗ làm cũng dễ dàng."

Quan Trăn cảm thấy buồn cười, anh trai tựa hồ cũng thay đổi, "Đây là số tiền nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học có thể kiếm nhiều hơn."

"Vậy em học đại học cho tốt." Quan Đình Ngọc đem tấm thẻ đặt ở trên bàn, tàn nhẫn rút ra, lễ phép cười nói: "Cùng vui vẻ đi, sinh viên đại học, em không cần tới gặp anh."

------------------------------------