Chương 2: Còn nhỏ nên không có sinh hoạt phí nhưng có học bổng

Edit: Heo

Beta: Vịnh Thanh

*********

Còn gần ba tháng nữa là kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và bắt đầu năm thứ nhất. Bạn bè đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba, muộn hơn hai mươi ngày so với kỳ nghỉ của Quan Trăn.

Quan Trăn quan tâm nhiều hơn đến việc khi nào Quan Đình Vũ sẽ được nghỉ, và cậu đã hỏi người cung cấp thông tin của mình về điều đó. Vào ngày 15 tháng 7, cậu mong đợi kỳ nghỉ của anh trai, hai anh em có thể chơi với nhau như trước, đồng thời bổ sung thêm trong thời gian mà cậu đang chờ đợi. Quan Trăn lên kế hoạch trước là nội dung của đại học, đến thư viện Quốc Gia để mượn tài liệu, xem bộ phim cậu muốn xem, xem xong mùa thứ mười một của "Shameless", và học một môn nhạc cụ ...

"Quan Trăn, con biết rằng ba mẹ con làm việc rất vất vả và không dễ dàng gì để nuôi dạy con thành một sinh viên đại học. Nếu cho con 60.000 nhân dân tệ của trường trung học khen thưởng, con sẽ lãng phí nó. Con là trẻ vị thành niên, và mẹ sẽ giúp con giữ nó, nhưng vì con đã làm tốt trong kỳ thi lần này, nên mẹ sẽ thưởng cho con một phần sáu số tiền, con có thể đi chơi vui vẻ với bạn bè và bạn học cùng lớp, hoặc là nếu con muốn có một cái máy tính, thì cũng có thể mua."

Quan Trăn nhận được 10.000 nhân dân tệ được chuyển khoản, bước ra khỏi phòng của ba mẹ, trước khi cánh cửa được đóng lại hoàn toàn thì cậu nghe thấy nhắc đến Quan Đình Vũ. Ngón tay của cậu dừng lại, cậu cũng không đóng cửa lại hết, ngồi xổm người xuống, dựa vào bức tường màu trắng, cố gắng tới gần khe cửa.

"Bảo nó học trường kỹ thuật, nhưng nó không học. Học phí hàng năm của trường trung học tư thục là 9.888 nhân dân tệ, gần 10.000 nhân dân tệ. Xem xem nó đã học được gì. Nó được 59, 21, 23, và 2 trong bài kiểm tra. ...Hai điểm! Muốn chọc giận ai đây?" Bố Quan là một người đứng đầu, ông đối xử với Quan Trăn như một nhân viên tay chân nhanh nhẹn, với vẻ mặt thân thiện và luôn luôn thiên vị, ông đối xử với Quan Đình Vũ người không nghe theo lời chỉ dậy của ông như mưa rền gió dữ, như ớt cay xào thịt. (Đánh đập)

"Tôi đã dạy nhiều học sinh như vậy. Một vài đứa như thế này. Nếu không học thì có dạy cũng vô ích".

"Em trai đi học luôn gửi tiền trợ cấp về cho gia đình, học bổng từng đồng được ghi vào sổ sách. Quan Đình Vũ, một đứa phá gia chi tử, có sách vở để học mà không biết quý trọng. Nếu tôi không sợ cảnh thất học, thì làm sao bây giờ tôi còn làm được một người đứng đầu! Giáo viên trong trường còn được ăn cơm miễn phí, nếu phải trả nhiều tiền để dạy thành ra như vậy, tốt nhất là nên nghỉ học luôn đi. Nó sẽ không vượt qua kỳ thi năm sau, và sẽ tốn 10.000 nhân dân tệ để được thi lại."

Quan Trăn cau mày, quả nhiên... Điểm số của anh không tốt, nhưng cũng bởi vì anh không để ý đến chuyện học hành, chứ không phải vì anh ngốc.

"Tiếng gì cót két vậy? Cửa đang khép hở phải không?"

Mẹ Quan đi tới cửa, Quan Trăn có đủ thời gian để trốn đi, nhưng cậu lại ở lại: “Mẹ, con còn mấy chục vạn tiền học bổng, mẹ đóng học phí cho anh con trước, con giành giải thưởng sau.”

"Những việc này con không cần phải lo, uống sữa và sau đó đi ngủ, suy nghĩ ngày mai đi đâu chơi."

Quan Trăn hủy bỏ kế hoạch kỳ nghỉ của mình.

"Con định tìm một việc gì đó để làm, rèn luyện một chút."

Ba Quan hỏi Quan Trăn có muốn đi làm công việc trực tuyến cho kỳ nghỉ hay không, 17 nhân dân tệ một giờ, mười giờ một ngày, một tháng nghỉ 4 ngày, trừ bảo hiểm xã hội còn 4200 nhân dân tệ, ở lại trong nhà máy, có nhà ăn nhưng không bao ăn.

Mẹ Quan mời Quan Trăn làm trợ giảng cùng bà, sửa bài tập về nhà cho học sinh tiểu học, với khoản trợ cấp 50 nhân dân tệ mỗi ngày. Mười lăm ngàn một tháng.

Quan Trăn đều từ chối, lần lượt đảm nhận hai công việc dạy kèm dưới sự giới thiệu của Internet và giáo viên.

Một nơi là gần hơn, đi bộ tầm 20 phút, còn đi xe đạp thì chưa đến 10 phút. Năm lớp sáu tiểu học, học lực giỏi, muốn học trước một ít vật lý của cấp hai, tiền lương một giờ là 50, tiền đi lại được hoàn trả, bao gồm cả trái cây và bữa tối.

Quan Trăn nhân tiện yêu cầu đón người tan học, từ 4:50 đến 5:00 trong phòng học theo khu, sau đó phụ đạo làm bài tập trong một giờ, sau đó lại học bổ túc hai giờ sau bữa tối. Đến sáng thứ bảy, kèm thêm hai giờ đọc sách, bao bữa trưa, sau bữa trưa sẽ phụ đạo vật lý bốn giờ, và 5 giờ sau khi tan học ở lại ăn tối cùng Quan Trăn. Vào ngày chủ nhật không có lớp học.

Mặc dù người thuê nói rằng taxi và phương tiện giao thông công cộng có thể được hoàn trả, nhưng Quan Trăn thường hoàn trả 2 nhân dân tệ cho phương tiện giao thông công cộng hoặc xe dùng chung. Đôi khi người thuê muốn ra ngoài, sẽ nhân tiện đưa Quan Trăn về lại tiểu khu. Công việc này có thể kiếm được khoảng 150 mỗi ngày, sinh viên rất thông minh, giảng dạy dễ dàng, môi trường làm việc thoải mái, có đôi khi còn được ăn những món tráng miệng đắt tiền hơn cả thù lao.

Sau trung học cơ sở vào ngày 5 tháng 7, gia đình chủ thuê sẽ đi du lịch nước ngoài, nên sẽ dạy cho đến lúc đó.

Mức lương theo giờ khác là 100, đi xe buýt từ nhà mất nửa giờ và hai người chủ thuê cách nhau 12 phút đi xe. Không chi trả, không lo ăn, trong giờ học phải mở cửa, đôi khi tiếng TV trong phòng khách làm mất tập trung một chút.

Một học sinh trung học cơ sở năm thứ hai nền tảng kém, thời tiểu học cũng không tốt. Cô gái ban đầu không hợp tác lắm, nhưng sau đó thấy rằng cách giảng giải của Quan Trăn đơn giản và dễ hiểu hơn so với giáo viên, sau đó cảm nhận được niềm vui của việc học, và cũng dần ngưỡng mộ Quan Trăn.

Học sinh trung học cơ sở phải tự học buổi tối, tới tám giờ mới tan học. Quan Trăn thường dạy kèm xong cho học sinh thứ nhất, sau đó lái xe đến nhà học sinh thứ hai, và chỉ dạy kèm trong một tiếng rưỡi. Vào tối thứ Bảy dạy kèm khoảng ba giờ, từ sáu giờ đến chín giờ. Không có lớp học bù vào Chủ Nhật.

Ngoài thời gian học bù, Quan Trăn phải chuẩn bị bài, sửa bài tập được giao và phân tích cách dạy kèm có mục tiêu. Về cơ bản, có thể nghỉ ngơi vào Chủ nhật.

Quan Trăn không tiêu một đồng với số tiền kiếm được, cậu đều ăn ở trong nhà, điện thoại di động vẫn còn dùng loại iqoo do anh trai tặng, và thậm chí còn tiết kiệm được hai nhân dân tệ để hoàn trả chi phí đi lại.

Gia đình của người chủ đầu tiên chờ khi con họ thi xong thì sẽ xuất ngoại, còn hỏi Quan Trăn có muốn đi cùng không. Quan Trăn khéo léo từ chối.

Gia đình của người chủ thứ hai, kỳ thi của cô gái nhỏ sẽ kết thúc vào ngày 17 tháng 7, vào đêm trước ngày thi cô gái đã gửi cho Quan Trăn một bức thư tình, Quan Trăn sợ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi của cô gái nên đã giả vờ không biết trong phong thư anime manga màu hồng nhạt là cái gì, nhận lấy nó và nói sẽ về nhà xem sau. Mặc dù không trực tiếp từ chối nhưng cậu đã từ chối lời đề nghị 280 nhân dân tệ mỗi ngày cho 3 giờ dạy kèm của người chủ trong kỳ nghỉ hè.

Mức lương đầu tiên, 3750 phí gia sư + 100 phí vận chuyển.

Mức lương thứ hai, 5400 phí gia sư-72 phí vận chuyển.

(Hỏi thêm: Được biết, Quan Trăn bắt đầu làm hai việc trong một ngày, xin hỏi: Cậu bắt đầu làm việc từ khi nào?)

Với hai công việc này, Quan Trăn đã tiết kiệm được hơn 9.000 nhân dân tệ. Sau khi được nhận vào Đại học Bắc Kinh, trường trung học đã khen thưởng cho cậu 60.000 nhân dân tệ, số tiền này đã được trừ vào học phí của cậu và vẫn còn dư lại. Tuy nhiên, có một khoản trợ cấp học bổng cho thành phần ưu tú, tương đương với việc giảm học phí. Mẹ Quan rút 10.000 nhân dân tệ từ tiền thưởng thời trung học, cho Quan Trăn đi chơi trong kỳ nghỉ.

Ba thế hệ họ hàng gần từ một trăm đến hai trăm không bằng cho Quan Trăn một phong bao lì xì lên lớp, tổng cộng là một nghìn mười sáu.

Tiết kiệm được hơn 500 nhân dân tệ tiền ăn mỗi tuần ở trường trung học cơ sở và tổng cộng 3.700 nhân dân tệ tiền thưởng khi thi vật lý (các cuộc thi nhỏ, những cuộc thi ít tiền và những cuộc thi có thể tự làm).

Nói chung, Quan Trăn đã tiết kiệm được 25.000 trong thẻ của mình và bắt tàu điện ngầm từ Tây Thành đến Hải Điến.

Anh ơi, em đến đây.