Chương 7: Bệnh Ngũ Đấu

Nghĩ rồi đột nhiệt Trương Hải Diêm nhanh trí, thấy lính gác bên ngoài vẫn chưa đi xa, lập tức gọi gã lại.

“Đợi một lát.”

Trương Hải Hà nấp trong góc rất không thoải mái, vừa định đi ra, nghe Trương Hải Diêm gọi một tiếng như vậy, lại rụt trở về, tiếp tục trốn kỹ.

Lính gác quay trở lại, Trương Hải Diêm giả vờ nghịch những chai chai lọ lọ trong tủ, vẫn không xoay người, nói: “Có chuyện này, tôi chưa nói với cậu. Nhưng tôi nghĩ một lúc, hiện tại tình hình cấp bách, tôi cũng không thể giấu diếm nữa.”

“Mời phó quan nói.”

“Cậu biết một người tên là Trương Hải Diêm không?” Trương Hải Diêm hỏi.

Lính gác làm sao biết được, lắc đầu: “Thuộc hạ không rõ.” Trương Hải Hà trong bóng tối cũng nhíu mày lại, không biết hắn muốn làm gì.

“Người này chịu sự quản lý của nha môn đường biển Nam Dương, kho hồ sơ Nam Dương dưới quyền phủ giám sát đối ngoại, chuyên điều tra những kỳ án trên đường biển Nam Dương, là một cao thủ danh tiếng lẫy lừng. Người trên bãi Bàn Hoa Hải lúc nãy, chính là hắn. Hắn là kẻ địch cả đời của tôi, tôi đã sống dưới cái bóng của hắn rất lâu rất lâu rồi.”

Lính gác mặt đầy dấu hỏi, do dự giây lát, “Ồ.” gã thận trọng trả lời: “Thuộc hạ biết rồi. Nhưng, vừa nãy không phải không phải anh nói, đó là người của Trương Khải Sơn sao?”

“Tôi không muốn dọa các anh thôi, Trương Hải Diêm đó, gai góc hơn Trương Khải Sơn gấp ngàn lần, tôi nói Trương Khải Sơn, không nói Trương Hải Diêm, là lo các anh sợ.” Trương Hải Diêm đè thấp giọng, cố gắng hết sức để mình không bật cười. Hắn nhìn nhìn Trương Hải Hà, Trương Hải Hà trong bóng tối đảo tròng mắt.

Hiển nhiên lính gác lại sợ Trương Khải Sơn hơn một chút, lúc này đã hoàn toàn rối loạn. “Cho nên —— ý phó quan là ——”

“Cho nổ khối đá ngầm đó cho tôi, không được chậm trễ. Cho dù thứ bên trong có lợi hại hơn nữa, tối nay chúng ta cũng phải hoàn thành công việc này, rời khỏi đây!”

Lính gác sắc mặt nghi hoặc, “Nhưng mà ——”

“Mọi chuyện tôi chịu trách nhiệm, tôi chắc chắn một vạn phần trăm, Trương Hải Diêm đã lẻn vào trong chúng ta, nếu đêm nay chúng ta không thể hoàn thành, chúng ta đều sẽ chết ở đây.”

Lính gác chỉ đành gật đầu, trông có vẻ đã được huấn luyện vô cùng tốt, rất nhanh đã lui ra ngoài. Trương Hải Diêm xoay người đóng cửa lại, nói: “Cậu xem, huấn luyện quá tốt cũng có vấn đề, nếu cậu như vậy với tôi, tôi sớm đã đá bay cậu rồi, còn có thể để loại kỹ xảo này đạt thành.”

Trương Hải Hà bước ra, dường như không muốn nói chuyện với Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm ngẫm nghĩ, rút cây kim trong cổ họng ra: “Đương nhiên, người bình thường cũng không đến nỗi tin có ai lại mặt dày đến thế, về điều này tôi thừa nhận mình có thiên phú.”

“Nơi này có nhiều tù binh như vậy, cậu hạ mệnh lệnh lung tung, có thể sẽ hại chết mọi người.” Trương Hải Hà nói.

“Nơi này giới bị nghiêm ngặt, những binh lính này được huấn luyện chuyên nghiệp, còn có súng ngắn tự động chúng ta sợ nhất được trang bị cho gần như toàn bộ nhân viên, bên dưới còn có mấy trăm con tin làm công nhân. Lúc này cậu vẫn nghĩ có thể toàn vẹn rút lui sao.” Trương Hải Diêm móc trong túi quần ra điếu thuốc châm lên: “Cục diện hiện giờ chúng ta đã là chết mười mươi rồi, không gây ra chút chuyện gì đó, chúng ta không còn cơ hội nữa.”

Trương Hải Hà kiểm tra thi thể phó quan xử lý ban nãy, “Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu cảm thấy bên dưới thuyền có thứ gì bị nhốt?”

“Ma nước? Dạ Xoa tuần biển? Na Tra? Ngao Bái?”

“Đông Hải long vương tên Ngao Quảng.” Trương Hải Hà cầm lấy bao tay cao su bên cạnh, đeo vào, lại nhìn khẩu trang bên kia, đeo cho mình một cái, rút thêm mấy cái cho vào túi, mới ấn mở miệng thi thể trên bàn, đây là một cỗ thi thể nữ gầy như que củi, là một người Đông Nam Á, bởi vì ăn uống không đầy đủ, tóc vàng khè, hốc mắt trũng sâu, đã không ra hình người nữa, trên mình trên chân đều là vết thương do bị hà biển trên đá ngầm cắt qua.

Răng miệng xác nữ đã hoàn toàn hư hại, toàn là đốm vàng và vôi đen, có thể nhìn thấy lưỡi của xác nữ đã bị cắt mất, lộ ra cuống họng, bên trong nhét đầy muối. Trương Hải Hà ngửi thử, sắc mặt nặng nề: “Tốt nhất cậu thu lại mệnh lệnh của mình đi.”

“Sao vậy?”

“Cái xác nữ này hẳn là hành khách trên tàu mười năm trước, bị ép khai quật ở đây, nhưng cô ta không phải chết đói, mà là chết bệnh. Những thứ muối và thuốc nước này, đều dùng để khử trùng, cũng chính là nói, những công nhân này sẽ chết vì bệnh trong quá trình khai quật, mà phó quan này cho rằng loại bệnh này có thể sẽ truyền nhiễm.”

Trương Hải Diêm ngẫm nghĩ: “Ý cậu là, trong tàu ôn dịch này không có quái vật gì cả. Trong tàu ôn dịch ——”

“Chỉ có ôn dịch thôi.”

Bệnh Ngũ Đấu, ôn dịch lan truyền phát bệnh nhanh nhất.

Trương Hải Diêm hít một hơi khí lạnh, lập tức vừa đâm kim vàng vào cổ họng, vừa đi lật danh bạ bên cạnh, nói với Trương Hải Hà: “Giúp tôi giữ điện thoại, tôi bảo bọn họ dừng tay ——”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lớn một tiếng “ầm”, cả chiếc thuyền chấn động một cái, toàn bộ chai chai lọ lọ đều bị chấn rơi xuống đất, thi thể bên ngoài bị lắc đến nghiêng đông ngả tây. Hai người vịn vào thi thể mới đứng vững được.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đã nghe thấy trên boong có người hô lên: “Nổ thông rồi, nổ thông rồi!” vô số tiếng bước chân bắt đầu truyền tới, dường như có vô số người đang chạy tới xem.

“Tiêu rồi.” Trương Hải Diêm xông ra ngoài, leo lên cầu thang, lên đến boong, trên boong toàn là người, có công nhân có binh sĩ, người trên trạm gác trên nóc đã không còn lòng dạ nào canh gác, đều nhìn về phía bãi đá trung tâm. Trương Hải Diêm chen vào trong đám người cũng không ai chú ý đến hắn.

Khí nóng từ vụ nổ bãi đá trung tâm vẫn còn, có công nhân đang từ từ đến gần, có thể cảm nhận được rõ ràng cửa hang bị nổ đang nhanh chóng trao đổi không khí, khói mù bị hút vào trong hang, lại bị phun ra ngoài. Những đám khói và bụi mù này mắt thường đều thấy được, đã lan ra khắp cả chiếc thuyền. Trương Hải Diêm cảm thấy mắt cay xè, sinh lòng sợ hãi. Rất nhiều người bắt đầu ho khan.

Trương Hải Hà từ sau lưng giúp hắn đeo khẩu trang vào, sau đó đưa bao tay cho hắn.

“Có phải tôi gây họa rồi không?”

“Không, cậu nói đúng, dù sao cũng là chết, nhưng bây giờ là lúc thu dọn tàn cuộc, chúng ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?” y vỗ vỗ thuốc khử trùng trong tay. Bên chân còn có ba bốn thùng. “Đi thôi.”

“Tôi biết mình lỗ mãng, cậu đừng nhiều lời, để tôi kiểm điểm lại mình đi.” Trương Hải Diêm xách một thùng lên, hai người chen qua đám đông đi vào trong.

Trương Hải Hà nói: “Cậu thế này không xem là lỗ mãng, cậu ký giấy bán thân đến Nam Dương mới là lỗ mãng, cậu biết mẹ nuôi cậu lừa cậu không?”

“Mẹ nuôi lừa tôi là có nguyên nhân.”

“Mẹ nuôi lừa cậu là vì cậu dễ lừa, sao cô ta lại không lừa tôi!”

Hai người đến trên bãi đá ngầm, khí nóng bên trong thiêu đốt, có người bắt đầu phản ứng lại, nhưng nhìn thấy bọn họ xách thuốc khử trùng, bước chân tự nhiên hoàn toàn không lạ lẫm, nhất thời cho rằng là sắp xếp của phó quan, đều không nói gì. Hai người đến bên cửa hang, Trương Hải Hà đổ một thùng xuống trước. Nghe tiếng nước, bên dưới cũng không sâu lắm. Tiếp đó bọn họ bôi thuốc khử trùng lên khẩu trang của mình. Lại bôi lên khắp người.

Hai người nhìn nhau một cái, nhảy xuống.