Chương 6: Thứ trong con tàu chìm

Những năm cuối thế kỷ 15, nước Đức xuất hiện một thứ gọi là tàu ngu dân, các thành thị giao những người điên trong khu vực bọn họ quản hạt cho thủy thủ ngang qua, tập trung những người rối loạn thần kinh lên một chiếc thuyền, lang thang giữa thành trấn này với thành trấn khác. Trong những người rối loạn thần kinh này không thiếu những nhà triết học và nhà thơ, có lúc thủy thủ sẽ vận chuyển đến cánh đồng hoang giữa các thành trấn, trục xuất bọn họ, vì thế sẽ xuất hiện tình trạng một đám người điên tụ tập chơi trên đồng hoang.

Về sau thì không còn lãng mạn như thế nữa, sau khi bệnh hủi bắt đầu lan truyền hàng loạt, người bệnh hủi cũng bị đưa lên tàu ngu dân, những bệnh nhân này sẽ bị đưa đến đảo hoang, tự sinh tự diệt. Đây chính là tàu hủi tiếng tăm lẫy lừng.

Những năm cuối triều Minh dịch hạch hoành hành, có người đưa người thân bệnh nặng lên tàu lớn Đông Dinh ra biển, tổng cộng sáu mươi bảy chiếc, xuôi theo bờ biển Đông về phía nam, đến Nam Dương. Người thời ấy đều biết thủy thủ Nam Hải ra đến ngoài biển, có thể sẽ ném hết những bệnh nhân này xuống biển chết đuối, những vẫn đưa người thân đi, bởi vì dịch hạch đã khoét rỗng cả miền bắc Trung Quốc. Thời gian quá dài, mọi người đều hy vọng tai họa này có một ngày kết thúc.

Khi đó ôn dịch hoành hành, nhìn từ ghi chép, hẳn chính là dịch hạch, bởi vì loài chuột khi ấy hoạt động vô cùng gian xảo, đâu đâu cũng đều có ghi chép huyện chí và tài liệu lịch sử về chuột ngậm đuôi qua sông, nhưng cũng có tên khác là các loại dịch phù đầu, dịch dây xanh, nghe nói biến chứng ôn dịch có đến mấy chục loại. Người thời ấy đang trò chuyện đột nhiên lắc đầu, sau đó chết ngay, người bỏ chạy tứ tán, thi thể cũng thối rữa trên phố, trăm ngàn cỗ bày ra, hôi thối ngút trời.

Loại tàu lớn từ Đông Dinh ra biển này, chính là tàu ôn dịch, trên tàu có hàng trăm thậm chí mấy trăm bệnh nhân, chen chúc trong khoang hàng, người bệnh chết thì thối rữa ngay bên cạnh, phải đợi mấy ngày sau mới bị ném xuống biển. Trong sử liệu có ghi chép, rất nhiều tàu ôn dịch không chỉ không vứt bỏ người bệnh, mà còn thật sự chạy đến Nam Dương, hơn nữa đã lên bờ, trong đó thậm chí có người khỏi bệnh định cư luôn ở Nam Dương.

Người ở đây đang đào bới một chiếc tàu ôn dịch, thế thì rất hợp lý, nếu tàu ôn dịch năm xưa đi Nam Dương, lặng lẽ mắc cạn ở đây, vậy thì trải qua mấy trăm năm, cả chiếc tàu sẽ bị san hô bao bọc.

Nơi này có rất nhiều đá ngầm, nếu tìm từng khối từng khối đá ngầm, quả thực cần thời gian mười năm. Mà nay nhìn trận hình ở đây, ắt hẳn bọn họ đã tìm được rồi.

Sĩ quan dường như đã chết, Trương Hải Diêm nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hắn thả tay ra, lau lau máu lên áo sĩ quan, nói với Trương Hải Hà: “Đọc tiếp đi, tìm cái nào hay hay đọc.”

Nói rồi rút ra ba cây kim vàng từ dây nịt ở hông, đâm vào cổ họng mình.

Kim vàng đâm vào cổ họng, hắn ho mấy tiếng, giọng nói đã thay đổi, hắn nhỏ giọng nói mấy tiếng, điều chỉnh vị trí kim vàng, âm thanh nói chuyện liền biến thành giọng nói của sĩ quan vừa rồi.

Trương Hải Hà tiếp tục nói: “Cậu xem, ở đây trích dẫn sách cổ, một bác sĩ từ Đông Dinh đã ghi chép một loại ôn dịch như vậy, loại ôn dịch này từ phương nam truyền tới, gọi là bệnh Ngũ Đấu, bệnh Ngũ Đấu phát bệnh truyền nhiễm cực kỳ nhanh, khi đó bọn họ phát hiện ca đầu tiên thì đã chết cả một thôn, chỉ cần một tháng, trên tàu ôn dịch bọn họ cần tìm, đã có bệnh nhân bệnh Ngũ Đấu.”

Trương Hải Diêm sờ sờ cổ, nhận lấy tài liệu, Trương Hải Hà liền đi nấp vào trong góc, Trương Hải Diêm mặc áo của sĩ quan lên, đứng sau bàn, để thi thể che khuất quần của hắn. Sau đó quay lưng ra ngoài.

Đúng lúc lính gác bên trên nghe thấy tiếng súng chạy tới, hỏi: “Phó quan, sao lại có tiếng súng?”

“Vừa nãy có người lẻn vào, bây giờ đã chạy rồi.” Trương Hải Diêm quay lưng ra ngoài, có vẻ như đang lật tài liệu, giọng cơ hồ giống y như đúc: “Đi khắp tàu tìm người, chúng ta phải gia tăng tốc độ. Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Lính gác bước vào lập tức đánh mắt với người bên dưới, sau đó tiếp tục báo cáo: “Sắp đào đến khoang đáy rồi, hiện tại cẩn trọng gấp bội, sợ thứ bên trong ra ngoài.”

Trương Hải Diêm đảo tròng mắt, thầm nghĩ ra ngoài? Cái gì ra ngoài, hơi ngoái đầu nhìn nhìn mặt Trương Hải Hà trong bóng tối. Trương Hải Hà cũng rất hứng thú.

Trương Hải Diêm tiếp tục nói với lính gác: “Tôi đố cậu, nếu lo lắng thứ bên trong ra ngoài, các cậu nên chuẩn bị cái gì?”

“Anh nói, để những công nhân đó đi đào, trên người chúng ta thoa thuốc nước sẽ không sao, lẽ nào vẫn chưa đủ? Người chết mấy năm nay, anh đều xử lý như vậy, còn dùng muối phủ kín, chúng tôi tưởng thế là đủ rồi.”

Trương Hải Diêm nghe không hiểu, nhưng tròng mắt hắn vẫn đảo, biết gắng gượng lâu không tốt, liền phẩy phẩy tay: “Nói với người bên dưới, tối nay nhất định phải đào thông, dù có dùng cách gì, người của Trương Khải Sơn đã tới rồi.”

Lính gác như trút được gánh nặng, lập tức lui ra ngoài, Trương Hải Diêm lật giở tài liệu, trên tài liệu không viết trong tàu ôn dịch có cái gì, thầm nói kỳ quái, có thứ muốn ra ngoài, chiếc thuyền chìm này đã mấy trăm năm, còn có thứ gì sống được bên trong nữa?