Chương 5: Tàu ôn dịch Nam Hải

Trương Hải Diêm lại thò đầu vào, không nhìn thấy thêm thông tin gì, hắn nép vào bóng tối, khó hiểu nói: “Dưới khối đá ngầm này có gì vậy?”

“Cậu nói xem, mười năm nay, bọn họ ở đây đào khối đá ngầm này, hay là đào hết một lượt toàn bộ đá ngầm ở đây?” Trương Hải Hà hỏi.

Trương Hải Diêm gật đầu, hắn biết ý của Hải Hà, nhưng bên dưới đá ngầm có thể có cái gì, đá ngầm chỉ là kết cấu do đỉnh núi lớn dưới đáy biển bị san hô bao phủ hình thành, đào hết đá ngầm ở đây, lẽ nào trong đá ngầm có khoáng sản đặc biệt gì? Hoặc là nói trong bãi san hô năm xưa bao bọc bảo vật quý giá nào đó.

“Xuống dưới xem thử?”

“Không xuống được, cậu nhìn kết cấu trạm gác hình tròn này đi, không có góc chết, chiếu sáng cũng vô cùng đầy đủ.” Trương Hải Diêm nói, thầm nghĩ không biết những công nhân này có phải hành khách mười năm trước không, đến đây bị bắt cóc làm nô dịch mười năm cũng thảm thật. “Quy tắc cũ, bắt một tên hỏi thử.”

Hai người quan sát xung quanh, trên boong loại tàu khách hơi nước này chỉ có một tháp tàu, trên đó có hai ống khói cực lớn, kiến trúc thượng tầng chủ yếu bố trí ở phần giữa thân tàu, giữa kiến trúc thượng tầng và boong mũi, boong đuôi tàu đều bố trí khoang hàng. Sống đuôi tàu thẳng tắp, ngấn nước thu vào trong, là tàu Bắc Đại Tây Dương điển hình.

Tháp canh ở ngay trên đỉnh kiến trúc thượng tầng, quây quanh hai ống khói lớn đại khái bảy tám trạm gác, từ ống khói có dây thừng mắc xuống, gắn vào mạn tàu, đại khái có trên trăm sợi, bên trên cách ba bốn mét lại treo một ngọn đèn bão lòng trắng trứng. Trên boong tàu rất sạch sẽ, không thấy bất kỳ ai.

Khoang tàu và đuôi tàu còn có kiến trúc thượng tầng, cửa sổ đều tối đen, dường như bên trong cũng không có ai, nhưng Trương Hải Hà lắc đầu: “Trong khoang tàu đó có mùi người sinh hoạt. Chắc chắn trong đó có người.”

“Cậu lại ngửi thấy mùi người ta đi vệ sinh à?” Trương Hải Diêm thương cảm nhìn Trương Hải Hà, Trương Hải Hà bực bội, nói từng câu từng chữ: “Tôi ngửi thấy mùi rượu.” nói rồi Trương Hải Hà chỉ chỉ một bên, vừa hay trong boong mũi có người ra ngoài kiểm tra đèn bị dập tắt. Chứng minh lời của y. Nhưng boong mũi cách bọn họ rất xa, lẻn tới rất dễ bị phát hiện.

Người Trung Quốc và người Mã Lai, trước giờ đều là người Trung Quốc khó đối phó hơn. Người Trung Quốc càng gần cố thổ, càng khó đối phó.

Người ra khỏi sàn boong mũi, đều mặc quân trang, nhìn nhìn thủy tinh đèn bị vỡ trên đất, rồi dùng tiếng địa phương Quế Tây giống như trên trạm gác để trao đổi, sắc mặt rất hoang mang. Lần này Trương Hải Diêm xem như nghe hiểu được mấy câu, nói là hai kẻ vừa nãy gặp trên bãi đá ngầm bên kia thân thủ không đơn giản, hiện tại xuất hiện tình trạng dị thường, có thể là do hai kẻ đó.

Nghe xong lính gác liền gật đầu, tất cả nâng súng lên, nhắm vào boong tàu, binh sĩ trên boong tau, súng ngắn đều lên nòng, bắt đầu đi kiểm tra.

Trương Hải Hà nhìn nhìn Trương Hải Diêm, mặt có vẻ giận, hiển nhiên có ý kiến việc Trương Hải Diêm vừa rồi lỗ mãng xử lý mấy ngọn đèn.

Trong bóng tối Trương Hải Diêm nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần, hai người thân thủ kinh người, nhưng đến lúc bi quan, hắn cũng biết mình tuyệt đối không có cơ hội đánh trả trước súng ngắn tự động.

Suy nghĩ lưu chuyển, Trương Hải Diêm tức tốc ngẩng đầu lên, bắn ra một mảnh dao về phía ngọn đèn xanh trong cái hang giữa khối đá ngầm, ánh sáng lạnh bắn chuẩn xác vào một ngọn đèn xanh, đèn bão ánh xanh bị bắn nát, đốm lửa tung tóe đầy đất, bên dưới lập tức xôn xao. Đặc điểm lớn nhất của con người Trương Hải Diêm, là giở mánh giữa đời thường, hắn làm việc sẽ không chu đáo tuyệt đối, nhưng “đời thường” nghĩa là: khi có chuyện luôn cần nghĩ thêm một bước, hắn lại không, hắn sinh tồn trong khoảng hai ba mươi giây khi anh nghĩ thêm một bước đó, đó là lĩnh vực tuyệt đối của hắn.

Khối đá ngầm bên dưới còn quan trọng hơn cả thuyền, nếu đèn trên đá ngầm bị bắn nát, chứng tỏ có thể có người đã thâm nhập lên đá ngầm, tất cả mọi người đều căng thẳng lên, xuất hiện hai mươi giây nhận thức chậm lại.

Hai mươi giây là đủ rồi.

Tất cả thủ vệ và người lục soát đều nhìn về phía đá ngầm, Trương Hải Diêm bắt lấy tay Trương Hải Hà, dán xuống mặt đất, dùng một động tác con người khó có thể làm được, ném Trương Hải Hà ra ngoài, Trương Hải Hà đáp đất trực tiếp chống tay, trượt trên mặt đất vào trong boong mũi.

Tiếp đó Trương Hải Diêm cũng lăn ra, động tác của hai người dù sao cũng quá mạnh, lính gác trên lầu quay đầu gần như sắp nhìn thấy, Trương Hải Diêm phun mạnh một mảnh dao, mảnh dao trượt trên sàn tàu cắm vào đến giày một người trên boong, người đó ui da một tiếng, lính gác còn chưa quay đầu kia bị tiếng kêu thu hút, Trương Hải Diêm liền trượt vào trong boong mũi.

Trương Hải Hà đón lấy hắn, “Trong một phút bọn họ sẽ phát hiện.”

“Một phút còn chưa đủ?” sàn boong mũi là gian phòng trực ban, có cầu thang chính giữa phòng, xuống đến khoang bên dưới, Trương Hải Diêm xông về phía khoang kia.

Bên dưới chính là khoang hàng, vừa xuống, bọn họ đã nhìn thấy vô số thi thể ướp muối, đứng trong khoang hàng, trên thi thể là một lớp muối hột dày. Có chừng trăm cỗ, vô cùng hoành tráng dọa người. Hình thái thi thể đa dạng, nam nữ già trẻ đều có, tròng mắt đều co lại không còn do mất nước, hốc mắt trên mặt nhìn xuống mặt đất, nổi cả da gà.

Trong khoang hàng không bật đèn, ánh đèn bên ngoài gần như cũng không chiếu vào tới đây. Nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả cửa sổ trong khoang hàng, đều bị dán lại từ bên trong. Trong góc vô cùng tối tăm, chỉ có một nguồn sáng.

Đó là nơi sâu nhất trong khoang thi thể, có một vách ngăn, trên vách ngăn có một cửa khoang, cửa khoang để mở, bên trong đốt một ngọn đèn màu ấm, ánh đèn sáng vô cùng, có vẻ hết sức ấm áp.

Hai người đi vào đống thi thể, vào sâu bên trong, thì nhìn thấy trong vách ngăn ở phía cuối khoang hàng, có một người mặc quân trang rõ ràng khác biệt, có quân hàm, đeo bao tay và khẩu trang, đang tiêm thứ gì đó vào trong một cỗ thi thể. Trương Hải Hà bịt miệng, dùng khẩu hình nói: Mùi rất gay mũi. Không biết là thuốc gì. Gã đang làm gì vậy?

Trương Hải Diêm dùng khẩu hình nói: “Hỏi thẳng gã ấy.” nói xong vừa định xông tới, thì nghe thấy điện thoại nội bộ vang lên, dường như là trên boong gọi xuống, sĩ quan kia bắt điện thoại, kéo khẩu trang xuống, người này hết sức trẻ tuổi anh tuấn, gã nghe điện thoại một lúc, dùng tiếng Quan thoại nói vào điện thoại: “Nơi này cách xa bãi Bàn Hoa Hải, bơi thì không thể bơi tới được, nếu bơi tới được, vậy chắc chắn là người của Trương Khải Sơn, lấy súng tiểu liên ra đi, nếu là người của Trương Khải Sơn, các người tìm như vậy thì không tìm được đâu.”

Trương Khải Sơn?

Trương Hải Diêm sững ra giây lát, nhưng không chần chừ, gọi điện là khoảnh khắc thứ hai không đề phòng trong đời người, hắn lập tức phát lực, xông tới bên trong vách ngăn, vừa định chế trụ sĩ quan, gần như cùng lúc, sĩ quan quay ngắt đầu lại rút súng ngắn ra, nhắm vào đầu hắn nã một phát, một tiếng vang rền, Trương Hải Diêm phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu né được viên đạn.

Viên đạn nóng rực sượt qua mặt hắn, khiến Trương Hải Diêm đổ mồ hôi lạnh đầy mình.

Mồ hôi lạnh không phải vì viên đạn, mà là vì động tác của sĩ quan không chút do dự, sớm đã có chuẩn bị, hiển nhiên từ lâu đã đợi hắn tấn công. Hắn đã khinh địch, bao lâu rồi hắn không khinh địch, bản thân hắn cũng không biết nữa. Nháy mắt đó, tâm tính khinh địch của mình đã khiến hắn sinh ra nỗi sợ khổng lồ.

Nỗi sợ này không đến từ kẻ địch, mà đến từ lời dạy của mẹ nuôi đối với hắn, mẹ nuôi của hắn, sẽ thi hành trừng phạt đáng sợ nhất đối với việc khinh địch thế này. Đối với chuyến đặc phái này của bọn họ mà nói, khinh địch, là sai lầm tuyệt đối không được phạm. Nhưng sau khi hắn ra đi mười năm, lại vẫn quên mất.

Gần như phản xạ có điều kiện, mảnh dao trong miệng Trương Hải Diêm bị bắn ra ngoài, mảnh dao bắn vào trong miệng sĩ quan, trực tiếp xuyên qua, bay ra từ sau đầu, máu từ sau đầu tóe ra, sĩ quan bị quật ngã thẳng xuống đất.

Trương Hải Diêm biết sức lực của hắn đã mất khống chế, tiến tới tóm lấy cổ sĩ quan, đá rơi súng của gã: “Các người rốt cuộc là ai?”

Trong miệng sĩ quan toàn là máu, đau đớn nhìn Trương Hải Diêm muốn gạt tay hắn ra, Trương Hải Diêm nói: “Tôi buông tay ra anh sẽ chết, anh nói tôi biết, tôi sẽ giúp anh khâu vết thương lại, sau này buổi tối chỉ sẽ phải đi vệ sinh mấy chuyến, ngoài ra không sao cả.”

Mắt sĩ quan lờ mờ, cứ muốn nhìn một ngăn tủ một lần, trong ngăn tủ toàn là bình formalin cùng một vài ngăn kéo. Trương Hải Hà thong thả bước vào, khóa cửa lại, bắt đầu đi lục mấy ngăn tủ, bên trong đều là giấy tờ.

Máu sĩ quan chảy đầy đất, trực tiếp trợn trắng mắt, gần như sắp tắt thở, Trương Hải Diêm hơi lơi tay. Trương Hải Hà tìm ra được một xấp trong ngăn tủ, lật lật: “Binh sĩ trên kia rất nhanh sẽ xuống đây, tốt nhất cậu chuẩn bị một chút, sau đó, cậu xem, tôi biết bọn họ đang tìm cái gì.” y xé một tờ văn bản xuống, đưa cho Trương Hải Diêm xem, trên đó viết: Nghiên cứu về tàu ôn dịch triều Minh ở Nam Hải Trung Quốc.

= = = = =

Viết rất nhanh, ngữ pháp có thể sẽ sai chính tả.