Chương 41: Đặc vụ cấp thấp Trương Hải Diêm

Biệt thự họ Đổng là trang viên lớn ở Hạ Môn, kiểu Tây và kiểu Trung hòa trộn vào nhau, bản thân tòa nhà kiểu Tây ở trước cửa đã là trụ sở của chính phủ Tô giới lâm thời, vốn là bản thu nhỏ do phú thương họ Mã tham khảo cung điện Buckingham, nhưng xây dựng quả thực không thành công, cũng chỉ có một dáng vẻ đại khái, nay dây thường xuân bò đầy. Đằng sau vốn là ba nhà dân được cải tạo, trước đây được mục sư mua lại làm cô nhi viện, hai bên thông nhau, không Trung không Tây, nhưng diện tích rất lớn.

Tòa nhà kiểu Tây trước cửa có sân trước cực lớn, trồng đầy cây to, đài phun nước ở ngoài cửa lớn, hai bên có thể đỗ xe. Nghe nói vua tàu họ Đổng thích yên tĩnh, biệt thự không có nhiều hạ nhân, cũng không đi lại nhiều. Trừ lúc yến tiệc, những thời gian khác biệt thự họ Đổng chỉ có cánh trái phải tòa nhà Tây là sáng đèn.

Lúc cải tạo cánh trái phải được cố tình làm rất giống tàu Nam An, có ban công nhô ra. Lúc này Trương Hải Diêm ở trong một căn phòng sáng đèn trong đó. Đổng tiểu thư pha cà phê cho hắn.

Trang trí của căn phòng cũng gần như giống hệt tàu Nam An, Trương Hải Diêm thầm cảm thấy không ớn hay sao? Làm tàu xong về nhà chắc chắn hy vọng nhà mình hoàn toàn khác, thế này cứ như lại về đến một con tàu khác vậy.

“Cha cô thích con tàu đó thật đấy.” Trương Hải Diêm nói, hắn không quen uống cà phê, đối với hắn mà nói năng lực hành động của hắn đã quá mạnh, hắn không cần dùng thêm cà phê để thúc giục bản thân.

“Nhà tàu luôn phải nghiên cứu một số phong thủy, tàu Nam An là tàu dẫn đầu đội tàu Đổng gia, nhà Đổng gia cũng là nhà đứng đầu hàng hải Hạ Môn, đều do một sư phụ bày trí phong thủy, cho nên đều không sai.” Đổng tiểu thư mặc áo ngủ, đưa một dĩa trái cây cho Trương Hải Diêm, hắn bắt đầu ăn, một ngày rồi hắn chưa ăn gì. Đồ ngọt khiến hắn bình tĩnh lại.

“Tôi vốn tưởng anh sẽ ở bên ngoài mấy tuần, mới đến tìm tôi, không ngờ nhanh như vậy. Hành lý của tôi còn chưa thu dọn xong.” Đổng tiểu thư ngồi xuống sô pha trước mặt hắn, “Vết thương của anh đỡ chưa?”

“Bác sĩ trên tàu của cô đều chết cả rồi. Tôi tự mình xử lý, chắc sẽ không tốt lắm.” Trương Hải Diêm nhìn vào mắt Đổng tiểu thư không chớp mắt, không mảy may bị bắp chân và xương quai xanh lộ ra ngoài áo ngủ hấp dẫn. “Chỉ là không hiểu, trên tàu tại sao Đổng tiểu thư không nói chuyện với tôi, cứ phải đợi xuống tàu rồi mới mời tôi, hơn nữa…” hắn đưa mảnh giấy tới: “Con ốc mượn hồn Đổng tiểu thư vẽ, lẽ nào là người quen?”

“Tôi biết anh có rất nhiều câu hỏi, nếu tôi đã bảo anh tới, thì sẽ chuẩn bị trả lời tất cả câu hỏi của anh. Anh không cần vòng vo nữa.”

Trương Hải Diêm gật đầu, trông Đổng tiểu thư chắc cũng không trò chuyện đến mệt, vừa định hỏi, Đổng tiểu thư đã nói: “Anh đoán không sai, tôi cũng là người của kho hồ sơ Nam Dương.”

Trương Hải Diêm há miệng, còn chưa khép lại, Đổng tiểu thư lại nói: “Kho hồ sơ Nam Dương đã không còn nữa, trong một năm cuối cùng anh ở Melaka, kho hồ sơ Nam Dương đã bị người ta tiêu diệt. Người xuống tay, là một quân phiệt Tây Nam, tên là Mạc Vân Cao. Thảm án tàu Nam An lần này, cũng do ông ta lên kế hoạch, mục đích là để thanh trừ thế lực kho hồ sơ Nam Dương ở hải ngoại.”

Trương Hải Diêm thầm nghĩ sảng khoái đến mức tôi còn chưa kịp hỏi nữa, Đổng tiểu thư tiếp tục nói: “Trước mắt xem ra, kho hồ sơ Nam Dương chỉ còn lại anh và tôi. Theo quy tắc từ lúc lập kho, chỉ cần có hai đặc vụ cấp cao, thì có thể lập lại kho, nhưng rất không may, anh là một đặc vụ cấp thấp, cho nên về bản chất, kho hồ sơ Nam Dương đã mất rồi.”