Chương 42: Trương gia Đông Bắc

Trương Hải Diêm ăn một cái bánh quy, liền cười, quân hàm của hắn thấp hơn Trương Hải Hà nhiều như vậy, Trương Hải Hà còn là nhân vật nhỏ đến thế, e là mình lại càng kém, có điều hắn chưa từng quan tâm những thứ này. So với cái này, hiện tại quân hàm, cấp bậc, không phải đều là chuyện cười sao?

Hắn nói với Đổng tiểu thư: “Đổng tiểu thư, tôi nói thật với cô, nghi vấn của tôi hiện giờ cũng không phải chỉ có những cái này, câu hỏi đầu tiên của tôi, thực ra là: kho hồ sơ Nam Dương thật sự tồn tại sao?”

Đổng tiểu thư định nói, lần này Trương Hải Diêm đã giành nói trước: “Cô biết không, nha môn đường biển Nam Dương nói với tôi, cơ cấu trực thuộc bọn họ trước giờ không hề có kho hồ sơ Nam Dương, bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến cơ cấu này. Tôi đã tra tất cả tư liệu, xác thực không có… cô biết đây là chuyện gì không?”

Đổng tiểu thư châm một điếu thuốc: “Cho nên nói anh là đặc vụ cấp thấp.”

Trương Hải Diêm nhìn cô ta, thầm nghĩ cô muốn dùng cớ cấp bậc không đủ để qua loa với tôi sao? Cho dù cấp bậc tôi không đủ, cũng không đến mức dùng một trò lừa lớn như vậy để phòng bị nhân viên sơ cấp như tôi chứ.

“Kho hồ sơ Nam Dương trước nay không liên quan gì với nha môn đường biển Nam Dương, sử dụng cách nói này, chỉ là vì để mấy người các anh hiểu lai lịch của kho hồ sơ Nam Dương, quá mức phức tạp, chi bằng trực tiếp nói đơn giản với các anh là làm cho nhà nước.” Đổng tiểu thư đẩy đẩy gạt tàn thuốc, ý bảo Trương Hải Diêm có thể hút thuốc, “Trên thực tế, lai lịch của kho hồ sơ Nam Dương càng thêm phức tạp, không phải quốc doanh, không có nghĩa là không tồn tại.”

“Nếu không phải quốc doanh, lẽ nào là tư bản sao?” Trương Hải Diêm hỏi: “Thế chẳng phải phản động sao? Chúng ta là cơ cấu trực thuộc Thanh bang(1)?”

“Vậy tôi phải kể với anh một câu chuyện rồi.” Đổng tiểu thư đứng dậy, mở cái tủ sau lưng ra, Trương Hải Diêm phát hiện bên trong là một lối đi.

Đổng tiểu thư ra hiệu hắn đi theo, Trương Hải Diêm cũng châm thuốc, bước tới, Đổng tiểu thư nói: “Sau đây tôi sẽ cho anh xem chân tướng của kho hồ sơ Nam Dương. Bây giờ anh vẫn là một người bình thường, có thể lựa chọn rời đi. Những thứ này, cũng không dễ nhìn như vậy, sau khi xem xong, rất nhiều thứ cũng sẽ xảy ra biến hóa.”

Trương Hải Diêm bật cười, sống sót trên bãi đá đầy bệnh nhân ôn dịch, không có thức ăn không có nước ngọt, bơi trong nước ba mươi kilomet lên tàu gϊếŧ người, lại nhảy xuống nước rời đi, cắt đôi da thịt bên dưới lưỡi, đặt mảnh dao vào. Những chuyện này, sớm đã khiến hắn không còn là người bình thường nữa.

Hơn nữa, nếu không có kho hồ sơ Nam Dương, hắn là cái gì chứ? Bình thường hay không, đối với hắn có ý nghĩa gì sao?

Hắn phải biết chân tướng.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì.” Đổng tiểu thư nói: “Người bình thường làm một số việc không bình thường, luôn cho rằng mình đã không phải người trong trần thế nữa, bao lâu nay, tôi đã gặp quá nhiều rồi, đi thôi.” Đổng tiểu thư tự mình đi vào trước, Trương Hải Diêm theo sau, đầu tiên hắn nhìn thấy hai bên lối đi, toàn là da người, trên da người, đều là một loại hình xăm thú vật.

“Đây là?”

“Anh biết tại sao người của kho hồ sơ Nam Dương, phần lớn đều họ Trương không?” Đổng tiểu thư hỏi. Trương Hải Diêm lắc đầu, họ Trương chữ Hải thì hắn biết, lý do hắn chưa từng hứng thú. Suy nghĩ cá nhân, họ Trương là một họ lớn, có lẽ không thu hút sự chú ý, vẫn tốt hơn họ Bách Lý. Nhưng nghe có vẻ còn có ẩn tình.

“Đông Bắc Trung Quốc có một gia tộc họ Trương, thường trú ở Bạch sơn, làm việc mua bán đặc biệt.” Đổng tiểu thư dừng lại trước một tấm da người, ánh mắt dường như mơ về rất lâu về trước.

Chú thích:

(1) Thanh bang: tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc, nổi bật trong hoạt động tội phạm, xã hội và chính trị ở Thượng Hải trong suốt từ đầu đến giữa thế kỷ 20.