Chương 40: Ốc mượn hồn

Trương Hải Diêm xông lên lầu hai của nha môn đường biển, ngồi xuống trước mặt lão giám sát, lão giám sát nói ba lần, Trương Hải Diêm đều lắc đầu.

“Tuyệt đối không thể, tôi đã thụ huấn ở kho hồ sơ Nam Dương, vẫn luôn giám sát chuyện đường biển.” Trương Hải Diêm đẩy giấy tờ tùy thân của mình đến trước mặt lão giám sát, lão giám sát lật giấy tờ ra. Sau đó lắc đầu.

“Chúng tôi chưa từng phát giấy tờ nào như thế, hơn nữa chúng tôi quản lý vận chuyển biển, không quản lý tra án gì cả.” lão giám sát nhìn Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm tiếp tục nói: “Người huấn luyện chúng tôi tên Trương Hải Kỳ, cô ta nuôi lớn chúng tôi.”

“Rất rõ ràng, người nuôi lớn anh, đã lừa các anh.” lão giám sát cầm lấy một chiếc chìa khóa bên cạnh, đưa cho cán bộ: “Vị tiên sinh này, không biết anh đã trải qua chuyện gì, đây là chìa khóa phòng tư liệu của chúng tôi, anh có thể kiểm tra tất cả tư liệu, tôi có thể đảm bảo, anh sẽ không tìm được trên bất kỳ tờ giấy nào, có viết năm chữ kho hồ sơ Nam Dương.”

Trương Hải Diêm nhìn lão giám sát, nhận lấy chìa khóa, lão giám sát nói với cán bộ: “Xin đừng làm loạn giấy tờ, giữ gìn trật tự. Chúng tôi cố gắng giúp anh, anh đừng khiến chúng tôi khó xử.”

Trương Hải Diêm đi cùng cán bộ, ở trong phòng tư liệu xem đến hoàng hôn.

Không có bất cứ tờ giấy nào viết năm chữ kho hồ sơ Nam Dương. Thậm chí, kể từ khi nha môn đường biển thành lập, chưa từng có cơ quan dưới quyền nào.

Trương Hải Diêm lặng lẽ nói cảm ơn, cõng Trương Hải Hà rời đi, hoàng hôn như máu, trong đầu hắn một vùng trống rỗng. Về đến trước cửa ngân hàng Hailey.

Ngân hàng đang đóng cửa, hắn đi vào, dưới cặp mắt của nhân viên, hắn phát hiện tất cả đồ trang trí trong kho hồ sơ đều đã thay đổi. Cả kết cấu cũng không hoàn toàn như trước.

Nếu không phải một vài chi tiết bên ngoài vẫn giống, hắn thật sự cũng sẽ nghi ngờ bản thân, có phải mình đi nhầm rồi không.

Hắn bị bảo vệ mời ra khỏi ngân hàng, liền đến góc phố đối diện ngân hàng ngồi xuống. Hắn và Trương Hải Hà ngồi dựa vào tường, hắn bắt đầu hồi tưởng lại hồi nhỏ của mình.

Nha môn đường biển là đơn vị lãnh đạo trực thuộc của mình, mình không cần báo cáo với nha môn đường biển, chỉ cần báo cáo với mẹ nuôi là được. Từ nhỏ, lương bổng, phúc lợi, quần áo, giáo dục của bọn họ, tất cả đều là giáu dục của kho hồ sơ Nam Dương, bọn họ đều chưa từng nghi ngờ, mình làm việc cho một cơ cấu chính quy của nha môn đường biển.

“Lẽ nào mẹ nuôi gạt mình sao?” Trương Hải Diêm không thể hiểu nổi.

Tại sao phải gạt mình? Nếu mình không làm công việc chính quy, vậy những người mình gϊếŧ bao năm nay… vậy không phải mình cũng như những kẻ trên tàu, là sát thủ sao?

Không thể nào, kho hồ sơ Nam Dương, nhất định đã bị một thế lực khổng lồ xóa bỏ. Là hung thủ thật sự đằng sau ôn dịch sao?

Nhưng lão cán bộ đó trông có vẻ là người tốt, chính hắn cũng đã tra qua tất cả tư liệu, nếu bị xóa bỏ, có thể xóa bỏ triệt để thế ư?

Trương Hải Diêm nhìn Trương Hải Hà.

Tôi nhất định ngốc lắm nhỉ.

Hắn thầm nghĩ, châm một điếu thuốc cho mình, đột nhiên nhìn thấy mảnh giấy trong túi mình.

Mảnh giấy của Đổng tiểu thư.

Đổng tiểu thư không phải một người bình thường, cô ta nhất định biết trên tàu có sát thủ, nếu không không thể sát phạt quyết đoán như thế, lợi dụng sự xuất hiện của mình, trực tiếp tiếp quản đội súng ống của Warner. Làm sạch con tàu.

Lúc người phụ nữ này lên tàu, thực ra không có lấy một trợ thủ nào bên cạnh, cô ta ở trên tàu kiên nhẫn đợi thời cơ này. Lợi dụng lòng tham của Warner để thực hiện mục đích của mình.

Nhưng chuyện này vốn không liên quan đến cô ta, kẻ mà những sát thủ đó muốn gϊếŧ là người của kho hồ sơ Nam Dương, tại sao cô ta lại phải mạo hiểm như vậy để vây bắt những sát thủ này chứ?

Lẽ nào, cô ta cũng có liên quan đến kho hồ sơ Nam Dương, giống như Trương Thụy Phác?

Trương Hải Diêm nhìn mảnh giấy, lúc này đã không còn chỗ nào để tra, ngân hàng đóng cửa, nếu muốn xóa bỏ giấu vết, cả nha môn đường biển Nam Dương cũng sạch sẽ như vậy rồi, trong ngân hàng càng sẽ không có gì cả.

Trương Hải Diêm có một loại cảm giác bị vứt bỏ, hắn nhìn mảnh giấy, đây là tình huống hắn hoàn toàn chưa hề dự liệu, hắn phải suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, đột nhiên, hắn nhìn thấy trên tờ giấy, trong góc, vẽ một bức vẽ đơn giản, vô cùng trừu tượng nhưng rất dễ nhận ra, là một con ốc mượn hồn.

Hắn nhìn nhìn đồng hồ, trên đồng hồ của hắn, cũng là một con ốc mượn hồn. Đây là ký hiệu của kho hồ sơ Nam Dương.