"Tiểu công tử sắp tới nhất định gặp đại nạn."Hán Vương còn nhỏ, tuổi không lớn, liền tâm tư cũng mơ hồ. Vương phi không đành lòng bức bách, vì thế vẫn nhẫn nại, nhưng đến lúc này, ba ngàn năm thanh tu, ba ngàn năm ngộ đạo, đều không đủ để khiến nàng ngăn mình xúc động.
Đôi mắt Vương phi ôn nhu đến cực điểm, bàn tay nàng mơn trớn đôi môi Hán Vương cũng dần chậm lại, kể cả không khí trong căn phòng này, dường như cũng chuyển động chậm lại. Thân thể Hán Vương trở nên cứng nhắc, hơi cử động cũng không dám, đôi mắt nàng mê ly, trong mắt dần dần thấm ra thủy quang, đôi môi khô khốc, gò má ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
Nàng e ngại, cái cảm giác này cực kỳ xa lạ, lại rất kỳ quái, khiến thân thể nàng nong nóng, dường như đã không còn là của nàng nữa rồi, mà nàng lại không dám động, sự chú ý của nàng đều chuyển lên đôi môi, bàn tay Vương phi mềm mại, lại cứ rơi xuống làn môi nàng, rồi lại nóng bỏng như vậy, tựa như có thể thiêu đốt tất cả.
"Điện hạ." Vương phi lại gọi một tiếng, tiếng nói càng thêm ôn nhu không dứt.
Hán Vương cũng không phát ra âm thanh được, nàng giương mắt nhìn qua, trong con ngươi đen bóng ướŧ áŧ thủy ý, vô cùng mê man nhìn Vương phi. Trên môi khô khốc đến lợi hại, nàng kìm lòng không được vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ, cái lưỡi nhọn béo mập trơn trợt vừa vặn liếʍ qua đầu ngón tay Vương phi, mang theo một trận run rẩy.
Vương phi vội thu tay lại.
Mềm mại và ám muội trên môi không còn. Hán Vương vừa thất lạc, lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lại liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi béo mập có vẻ đặc biệt mê người. Nhưng bản thân nàng lại không biết, nàng sợ hãi mà nhìn qua Vương phi, lại cúi đầu, không dám nhìn nàng, hai bên tai, cũng đỏ bừng, nóng đến lợi hại.
Vương phi nhìn ra được điện hạ cử theo nàng, sinh ra chút nghi hoặc. Nàng không nói gì, chỉ chờ Hán Vương tự mình hiểu rõ. Điện hạ vẫn không hiểu, để nàng ấy rõ lòng mình trước, nàng chỉ có thể ở bên cạnh hầu hạ nàng ấy, chờ nàng ấy lại lớn hơn một chút.
Nhưng điện hạ là người phàm, nàng cuối cùng sẽ có một ngày già đi. Vương phi vừa ngóng trông nàng trưởng thành, lại không nhịn được ước thời gian trôi qua chậm một chút, mặt trời lên xuống chậm một chút, bốn mùa thay phiên đến chậm một chút, điện hạ trưởng thành chậm một chút.
Vương phi nhịn xuống thất vọng trong lòng, chỉ ôm lấy Hán Vương vào trong lòng. Hán Vương không có chống cự, ngoan ngoãn dựa vào người nàng, thân thể nhỏ bé mềm mại, cũng không lộn xộn, chỉ là theo thói quen cọ lên cổ Vương phi.
Qua chốc lát, Hán Vương ngẩng đầu, nhìn Vương phi một chút, sau đó ôm lấy cổ nàng, ấp úng hỏi: "Vương phi, vừa rồi, vừa rồi như vậy. . ."
Nàng nói quanh co trong chốc lát, cũng không biết nên miêu tả thế nào, Vương phi chỉ chạm môi nàng một cái, cái khác chẳng hề làm gì cả, nàng cảm thấy rất kỳ quái, loại cảm giác đó, dường như có một luồng ôn tuyền chảy qua vào da thịt của nàng, có chút nóng, lại khiến người không nhịn được muốn nhiều hơn.
Hán Vương vẫn còn mờ mịt, nhưng nàng theo bản năng cảm thấy, đây là một chuyện xấu hổ.
Nàng vùi đầu vào cổ Vương phi, không chịu nói nữa.
Vương phi cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ khẽ vuốt ve lưng nàng, để khiến nàng thanh tỉnh lại.
Điều này xen vào, cũng đem Hán Vương trước đó đang xoắn xuýt nhạt đi không ít.
Nàng cũng không quá khổ sở, chỉ là vẫn có vẻ rầu rĩ, kề sát ở bên tai Vương phi, nói: "Vương phi, ngươi cảm nhận được ta. . ."
Nàng cũng không nói lên được, Vương phi sẽ cảm thấy nàng làm sao.
Nàng lại trầm mặc.
May mà Vương phi đối đãi với nàng, luôn rất kiên trì, cũng không giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi nàng sắp xếp xong ngôn ngữ.
Hán Vương lại suy nghĩ một chút, mới nói: "Nghe nói Đằng Vương đệ thường ngày thích đọc kinh luân, thường cùng kẻ sĩ đàm luận tương giao." Mà nàng lại thích xem thoại bản thích chơi cờ, hay nằm chết dí trong phủ, trong triều có rất nhiều đại thần, đều không biết được nàng.
Nàng mơ hồ nói, Vương phi cũng hiểu được. Sinh ra ở cung đình, trời sinh liền liên kết với quyền lực, đặc biệt là hoàng tử, hầu như vừa rơi xuống đất liền bắt đầu tranh đấu, giành thắng lợi, chính là Thái tử, thất bại, hoặc là chết, hoặc xưng thần, tiếp tục vì quyền lực cố gắng đoạt.
Như điện hạ, không màng danh lợi, xác thực đã ít lại càng ít.
Nàng những năm này vẫn sống như vậy, nhưng hôm nay lại bắt đầu hoang mang mình không giống những hoàng tử khác.
Hán Vương cùng Vương phi tới gần một chút, lại nói: "Lúc trước, thời điểm Triệu Vương huynh, Tấn Vương huynh bọn họ còn chưa bị gán tội, rất uy phong, lời nói của bọn họ, nói năng có khí phách, đại thần trong triều, tranh nhau phục vái, ra cửa, cũng là tiền hô hậu ủng, phong quang vô hạn. Không giống ta. . ." Nhìn cũng là phong quang, đại thần trong triều nhìn thấy nàng, người người đều phải hành lễ, cũng không có người dám ngay trước mặt bất kính, nhưng một khi gặp chuyện gì, bọn họ đều gán tội lên người nàng, lại không kiêng dè gì, không đưa nàng để vào trong mắt chút nào.
Hán Vương càng nói càng khổ sở, nếu không có như vậy, nàng là một thân vương nhàn hạ, đều có thể cùng Vương phi đi nghỉ hè, mà không cần phải lo lắng, lại có đại thần tố nàng ham muốn vui đùa.
Nói cho cùng, nàng vẫn cảm thấy có lỗi với Vương phi, gả cho một tên nam nhi giả mạo như nàng, vốn đã rất bất hạnh rồi, lại vẫn không sống tự tại, ở bên nàng phải nơm nớp lo sợ.
Vương phi cũng không cảm thấy điều này có cái gì, nàng ôn nhu hỏi: "Điện hạ mỗi ngày ở trong phủ, xem thoại bản, đánh cờ, tình cờ ra ngoài đi lại, ngày xuân ngắm hoa đào, ngày hè quan thanh tuyền, thu đông lại có thể đốt lò sưởi, thưởng thức phong cảnh thu đông. Như vậy, cảm thấy khoan thai thoải mái?"
Hán Vương thẹn thùng, nàng thích, tính cách nàng không thích tranh đấu, chỉ nguyện sống mà không ôm chí lớn gì. Ngày xuân ngắm hoa đào, ngày mùa hè ngắm thanh tuyền, thu đông đốt lò sưởi, nàng đều rất yêu thích.
Vương phi không khỏi cười khẽ: "Như vậy, là tốt rồi."
Hán Vương không hiểu chớp mắt, Vương phi khuyên nhủ nàng: "Chư vương tranh đấu, là bởi vì bọn họ thích quyền thế, điện hạ không tranh, là bởi vì điện hạ chỉ thích, thứ ngoài quyền lực, đã như vậy, cần gì phải cưỡng cầu bản thân, làm chút chuyện mình không thích? Ta cũng như điện hạ, chỉ nguyện sống thanh thản như thế."
Hán Vương không nói gì, chỉ nhìn Vương phi, trong con ngươi trong suốt, đã thoáng hiện lên tia sáng nhỏ hài lòng. Nàng cọ lên gò má Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật tốt."
Nghi hoặc xoắn quýt trong lòng nàng sau khi Vương phi chỉ điểm, sáng tỏ thông suốt.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hán Vương liền thật cao hứng mang theo gia nô ra cửa.
Nàng ở phố Đức Thanh, hoàng thân quốc thích đều ở nơi này, đi về hướng đông năm con phố, mới có thể đến thành Đông. Hán Vương ra ngoài khá sớm, cưỡi một con ngựa nhỏ, vừa ra khỏi cửa, liền nắm dây cương chạy một đường, phía sau có bốn, năm con ngựa theo sát nàng, lập tức, đều là những người hầu thân cận hầu hạ nàng trong phủ, bốn, năm tên hầu ở phía sau, còn có chừng mười tên giáp sĩ, đều hóa thành tôi tớ tầm thường.
Mặt trời còn chưa hừng hực, gió buổi sớm mát mẻ, thật là nhẹ nhàng khoan khoái.
Đi đến thành Đông, người trên đường đột nhiên bắt đầu tăng lên, người người nhốn nháo, chen vai thích cánh [1], Hán Vương thả chậm lại, lôi kéo dây cương, để con ngựa lững thững đi.
[1]
Chen vai thích cánh (摩肩接踵): Người đông chen chúc.
Hôm nay nàng ra ngoài, vốn là muốn đi đến thư tứ, chọn vài quyển thoại bản, nhưng trên đường người đi lại đông đúc, cửa hàng hai bên làm ăn thịnh vượng, cũng không có thiếu thương nhân, dọc đường mua bán, rất là náo nhiệt. Hán Vương liền tò mò nhìn, cũng không vội mà đi tới thư tứ.
Người hầu lo lắng đông người, sẽ lạc mất điện hạ, một mặt bảo giáp sĩ tiến lên, thay nàng dẫn ngựa, một mặt với đi ngang hàng Hán Vương, tìm đến nói với nàng.
Hán Vương luôn luôn không tỏ ra kiêu ngạo, người hầu đến bên cạnh, nàng cũng hỏi: "Cái kia, là gì vậy?"
Nàng chỉ vào bên phố, một lão ông, dựng một cái sạp, đốt hai cái nồi, đang rao hàng. Lão bày mấy cái bàn con, vài cái ghế con, trên ghế con đều ngồi đầy người, các thực khách nâng bát sứ thô ráp, ăn uống cực kỳ ngon miệng, khiến người ta vừa nhìn đến, liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Người hầu liếc mắt một cái, liền cười nói: "Đó là mì vằn thắn, phần da, bao lấy nhân bánh, để vào trong nồi, chần trong nước nóng. Đồ ăn phố phường, nếu như điện hạ thích, có thể sai người trong phủ làm."
Hán Vương nghe vào trong tai, nàng lại nhìn mấy vị thực khách kia một chút, thấy vẻ mặt bọn họ thỏa mãn, nhất thời rất muốn nếm thử. Nhưng nàng biết được, nếu như nàng đi tới, chúng người hầu nhất định sẽ gióng trống khua chiêng.
Nàng liền không xuống ngựa, chỉ nhớ trong lòng, để lúc hồi phủ, lại sai nhà bếp làm nếm thử.
Lại đi về phía trước hai dặm, chính là thư tứ mà Hán Vương thường tới.
Người bên trong thư tứ người đông như mắc cửi, phóng tầm mắt nhìn, phần nhiều là kẻ sĩ. Ngày xưa đến, không có nhiều người như vậy, người hầu thấy mặt Hán Vương hiện ra vẻ kinh ngạc, tận tâm tẫn trách mà khó hiểu nghi ngờ nói: "Hôm nay họp chợ, vì vậy nhiều người một cách khác thường."
Hán Vương gật gật đầu, lúc này ngày đã nóng lên, mặt trời từ từ thả cái nóng oi bức, Hán Vương thấy bên trong thư tứ không ít người quần áo đều ẩm ướt, liền không có ý chen lấn với bọn họ, gọi tên người hầu , bảo hắn đem thoại bản mới đều mua về, liền có thể hồi phủ.
Hán Vương dù chưa lộ liễu, nhưng phô trương cũng không nhỏ. Lại thêm nàng vận áo bào hào hoa phú quý, người qua lại vừa nhìn thấy, liền biết đây có lẽ là một vị công tử cẩm y ngọc thực.
Trong kinh không bao giờ thiếu vương tôn quý tộc. Dân chúng cũng không nhìn nàng thêm, chỉ vội vã đi.
Hán Vương đem ngựa đi đến dưới bóng cây, chờ người hầu mua sách trở về.
"Vị tiểu công tử này, có nguyện để lão đạo đoán một quẻ không?"
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng người. Hán Vương quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy một đạo nhân, đứng bên cạnh nàng, ngửa đầu hỏi nàng.
Hán Vương sửng sốt một chút, tôi tớ phía sau vẫn chưa thấy rõ đạo nhân này sao lại tiến đến, dường như là xuất hiện trong chớp mắt, đã đến trước người điện hạ, bọn họ phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiến lên xua đuổi.
Đạo nhân cũng không tức giận, cũng không vui cười nịnh nọt, một thân đạo bào, tiên phong đạo cốt, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Bần đạo Cư Không, cùng tiểu công tử hữu duyên. Tiểu công tử sắp tới nhất định gặp đại nạn, nếu như chịu để bần đạo bốc một quẻ, có lẽ có thể chuyển nguy thành an."
Dứt lời, hắn liền nhìn Hán Vương, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, vừa không thân thiện, cũng không quá lạnh lùng, tựa như cao nhân đã thoát ly khỏi nơi phàm tục.
Hán Vương ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn hắn, vẫn chưa nói gì, tôi tớ thấy điện hạ như vậy, liền cũng không vội mà xua đuổi, chỉ dồn dập vây lên, nhìn điện hạ là muốn nghe đạo nhân này bịa chuyện một hồi, vẫn đưa đuổi hắn đi.
Cư Không đạo hạnh thâm hậu, hắn sở dĩ muốn thay Hán Vương bói toán, là bởi vì nhìn ra đế vương khí trên người nàng.
Đế vương khí, từ xưa chỉ có thiên tử trên ngôi vị hoàng đế mới có. Từ nơi đây nhìn về phía cung thành, có thể thấy vương khí trên cung thành đang thịnh . Không ngờ trên người vị tiểu công tử này, lại cũng có đế vương khí đi theo.
Một quốc gia lại có hai cỗ vương khí, hai cỗ vương khí còn ở chung kinh thành.
Hoàng Đế cũng thôi đi, thân thể thiên tử, yêu tà bất xâm, nhưng vị tiểu công tử này, liền tình cảnh đáng lo.
Cư Không có ý định làm việc thiện, muốn nhìn xem cỗ đế vương khí trên người nàng là đến từ đâu, thử xem có thể hóa giải hay không.
Hán Vương nhìn hắn một hồi, thoáng suy tư, đang muốn mở miệng, liền thấy Cư Không đột nhiên nhìn chằm chằm bội nang bên hông nàng, chần chờ nói: "Vật đó. . ."