Chương 19

"A Dao."





Cư Không liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy bên trong bội nang này dường như có huyền cơ, lại định thần nhìn lại, lại nhìn không ra có cái gì không thích hợp.

"Vật đó. . . Có thể lấy xuống hay không, cho lão đạo nhìn qua?" Cư Không nhìn chằm chằm vào bội nang kia nói.

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một đôi tay nhỏ sít sao che lấy bội nang, Cư Không ngẩn ra, ánh mắt di chuyển lên, vị công tử trông rất dễ nói chuyện kia đang vô cùng đề phòng mà trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì!"

Vẻ mặt Hán Vương bất thiện, bội nang này là Vương phi tặng cho nàng, là bảo bối của nàng.

Lão đạo bị cho là kẻ trộm rồi, lòng hắn sinh không thích, chỉ chau mày nói: "Tiểu công tử sẽ có đại nạn, không nghĩ làm sao hóa giải, lại đặt sự chú ý lên vật ngoài thân." Một cái bội nang mà thôi, quá hẹp hòi rồi.

Hán Vương bởi vì nhát gan, đối với đạo sĩ và hòa thượng, đều sẽ rất khách khí, nàng mới vừa nghe Cư Không nói chuyện, đã có chút tin, chuyện đại nạn như vậy, thà rằng tin là có, không thể không tin. Nàng đã muốn xuống ngựa, nghe người này nói một chút xem làm sao hóa giải. Nhưng hắn lại mơ ước bội nang của nàng! Hán Vương trong nháy mắt liền cảm thấy đạo sĩ kia thần thần thao thao, nhất định không phải người tốt.

"Ngươi đi ra!" Hán Vương không vui nói, nàng không muốn nghe hắn nói.

Cư Không nhíu chặt lông mày, hắn một thân tiên phong đạo cốt, mặc dù nổi giận cũng sẽ không biểu hiện ra, chỉ hai con mắt con sáng quắc, rất có thần, lạnh lùng nheo mắt nhìn Hán Vương.

Đôi mắt Hán Vương cũng trở nên rét lạnh, cũng lạnh lùng nhìn lại hắn, rất có dũng khí.

Tôi tớ bên cạnh đã biết điện hạ không muốn để ý tới đạo nhân kia, tiến lên đuổi người: "Dã đạo từ đâu đến, dám làm càn trước mặt công tử! Còn không mau đi!"

Trong lòng Cư Không biết nếu hắn không đi, bọn họ liền muốn đến xô đẩy. Trước mặt mọi người, khó coi thế này. Hắn rên lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Hán Vương nhìn hắn đi xa, trong lòng bỗng sinh ra một trận kinh hoảng, trận kinh hoảng này không biết đến từ đâu, cũng không hề có điềm báo trước, lại làm cho nàng vô cùng bất an. Hán Vương cúi đầu, nhìn bội nang một chút, vẫn tốt, không có hư hao. Đây là Vương phi tặng cho nàng, đạo nhân kia không chỉ cái khác, chỉ muốn vật ấy, chẳng lẽ có liên quan đến Vương phi?

Vừa nghĩ tới có liên quan đến Vương phi, Hán Vương cũng rất không yên lòng, nàng ngẩng đầu, thấy đạo nhân đã đi xa, vội triệu một tôi tớ đến, nói: "Đi theo hắn!"

Giáp sĩ của Hán Vương phủ, đều là trong quân tinh nhuệ, muốn đi theo một đạo nhân, hẳn là không khó.

Giáp sĩ lĩnh mệnh đi theo.

Hán Vương mím mím môi, kinh hoảng kia vẫn không thuyên giảm, nàng phải về nhà.

Người hầu vào thư tứ vẫn chưa trở về. Hán Vương dặn dò nói: "Không cần mua, hồi phủ."

Nàng trở lại vương phủ, Vương phi đang cùng một quản sự thương lượng chuyện mua sắm trong phủ.

Hán Vương đi tới, quản sự vội vàng chào nàng. Hán Vương chỉ thoáng gật đầu, đến bên cạnh Vương phi ngồi xuống. Quản sự thấy điện hạ cũng không có ý cắt ngang, liền tiếp tục bẩm báo với Vương phi.

Chi tiêu của cả phủ, cũng không phải là việc nhỏ, huống hồ gia nghiệp vương phủ khá lớn, rất nhiều chuyện đều liên quan đến nhau, thiên đầu vạn tự, để ý không rõ manh mối.

Từ lúc Hán Vương đi tới, Vương phi liền phân ra một nửa tâm thần ở trên người nàng.

Hán Vương nghiêm túc ngồi, tựa như đang chăm chú nghe quản sự bẩm chuyện, nhưng Vương phi có thể từ hơi thở của nàng mà hiểu được, điện hạ rõ ràng có lời muốn nói với nàng. Khuôn mặt nhỏ của nàng ấy cứng ngắc, vẻ mặt rất nghiêm túc, làm như lắng nghe rất cẩn thận, nhưng cách một lúc, nàng ấy liền lén lút quay đầu, nhìn nàng một chút, nhìn qua rồi, lại im lặng không lên tiếng mà quay đầu đi, tiếp tục lắng nghe quản sự nói chuyện.

Nàng có việc gấp muốn nói, nhưng sợ quấy rầy chính sự của nàng, vì vậy chỉ còn cách chờ đợi nàng rãnh rỗi.

Vương phi nói: "Hôm nay tạm thời đến đó thôi, ngày mai ngươi trở lại."

Quản sự bị cắt lời, cũng không có vẻ rất kinh ngạc, chỉ theo lời thi lễ một cái: "Như vậy, tiểu nhân xin cáo lui trước."

Khuôn mặt Hán Vương rung lên, con mắt không chớp nhìn chằm chằm quản sự kia đứng dậy, lui ra, không thấy bóng dáng người ngoài nữa, nàng xoay người, cọ lên người Vương phi, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta gặp một lão đạo. . ."

Nàng đem mọi chuyện kể lại. Nói xong, mới phát giác lão đạo người ta vẫn chưa làm cái gì, nàng gióng trống khua chiêng như vậy, cũng có vẻ nàng khẩn trương quá mức. Hán Vương nhụt chí, sợ Vương phi cho rằng nàng chuyện bé xé ra to, nhân tiện thấp giọng nói: "Trực giác của ta cho thấy hắn không phải người tốt."

Nàng phương diện trực giác này rất là nhạy cảm, chưa bao giờ sai.

Vương phi rót trà lạnh cho nàng: "Điện hạ phái người theo hắn?"

Hán Vương nhận lấy chén trà nâng lên, cũng không uống, gật gù: "Hắn thần thần thao thao, ta sợ hắn không có lòng tốt." Nàng cũng không biết phải đối phó ra sao, chỉ theo bản năng liền phái người đuổi rồi, nếu thật sự không phải người tốt, biết được nội tình của hắn cũng được.

Vương phi đã biết rồi, đạo nhân này hẳn là Huyền Thiên Quan ngoại thành. Đại đệ tử Huyền Thiên Quan này, vừa vặn cũng mang một chữ , nghe nói quan chủ già lọm khọm, cái gì cũng nhờ vào Đại đệ tử Cư Không, muốn đem vị trí quan chủ truyền lại.

Theo điện hạ miêu tả, Cư Không một chút liền nhìn ra bội nang kia không thích hợp, có thể thấy được là có chút đạo hạnh.

Nhưng vậy thì sao.

Vương phi đưa tay sờ đầu Hán Vương, ôn nhu nói: "Điện hạ không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu."

Hán Vương hoảng hốt cả một đường, Vương phi nói một câu ngắn gọn, nhưng kỳ lạ là nàng lại thấy yên lòng. Cũng là, màu xuân năm ngoái Vương phi mới tới kinh thành, sau khi đến kinh thành cũng chỉ ở phủ Thái Thường, sao có thể tùy ý gặp một đạo nhân? Là do nàng lo xa rồi.

Nàng gật gù, nâng chén trà, cái miệng nhỏ uống trà, trà lạnh thanh nhiệt giải nóng, nàng ra ngoài cả một buổi trưa, chính là khát khô, hớp một cái, liền cảm thấy thư thích. Nàng cười nheo mắt, lại giơ tay đưa đến bên miệng Vương phi: "Uống ngon, ngươi cũng uống đi."

Vương phi liền thật sự uống chén trà của nàng, nhấp một ngụm nho nhỏ.

Hán Vương thỏa mãn nở nụ cười, đem trà lạnh còn sót lại trong chén uống cạn.

Giáp sĩ kia quá ngọ không lâu liền trở về.

Hắn vừa vào phủ, liền muốn bẩm báo điện hạ, lại bị một thị nữ chặn đường. Nhận ra đây là thị nữ bên cạnh Vương phi, giáp sĩ rõ ràng mười mươi mà đem những gì nhìn thấy nói ra: "Tiểu nhân vô năng, theo dấu lão đạo kia, chỉ mới mấy dặm, liền để hắn trốn mất."

Thị nữ nghe xong, chỉ nói: "Việc này Vương phi sẽ bẩm báo cho điện hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Giáp sĩ đương nhiên là đáp ứng, cung kính thi lễ, liền lui xuống.

Lúc thị nữ đi qua bẩm báo, Hán Vương đang chợp mắt ở thủy tạ.

Vương phi đi ra ngoài thủy tạ, nghe thị nữ kia đáp lời.

Thủy tạ xây trên mặt hồ, trong hồ hoa sen nở rộ, dưới cái nắng gắt chiếu xuống, vài con chuồn chuồn duyên dáng lượn quanh, nhẹ nhàng dừng nhụy hoa sen.

Chỉ mấy câu nói, thị nữ rất nhanh liền bẩm báo xong. Vương phi gật đầu một cái, ra hiệu nàng lui ra.

Cũng nằm trong dự liệu, chỉ là nếu như điện hạ biết được, không thể không lo lắng đề phòng. Vương phi trở lại bên trong thủy tạ, Hán Vương nằm trên giường mềm, trên người nàng đắp một tấm chăn mỏng, đang say giấc.

Ngày hè sau giờ ngọ nóng bức, gió mát xuyên qua thuỷ tạ, cũng không thể giải trừ nắng nóng, trên trán Hán Vương đổ mồ hôi ròng ròng, Vương phi đi tới bên cạnh nàng, cúi người, thay nàng lau mồ hôi trên trán.

Hán Vương mơ mơ màng màng mà mở mắt: "Vương phi, ngươi cũng ngủ đi."

Nàng vừa nói, vừa nhích đến gần, để Vương phi nằm bên cạnh nàng.

Giường êm nhỏ hẹp, chỉ đủ một người nằm, hai người liền chen chúc, nhưng Hán Vương không để ý chút nào, cũng không sợ nóng, chui vào trong l*иg ngực Vương phi, lại một lần nữa ngủ.

Vương phi lấy ra một cái quạt tròn, một lúc lại một lúc thay nàng quạt mát.

Cách đó không xa đặt một vại sứ màu xanh, vại mang miệng tròn, trong đó chứa nước, trên nước nuôi hoa đóa thủy tiên màu trắng, đóa hoa nâng lá sen xanh nhạt, nổi trên mặt nước, tỏa ra từng trận mùi thơm, đi kèm với gió mát, mùi thơm tản ra bên trong thủy tạ, khiến người ta càng thấy buồn ngủ.

Vương phi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nàng rơi vào một giấc mơ.

Năm tháng ba ngàn năm, trải qua nhiều việc lắm, nhìn thấy người cũng là đếm không xuể, nàng rất ít khi rơi vào giấc mộng, không biết nên mơ người phương nào, mơ thấy chuyện gì, sau khi gặp được điện hạ, trong mắt nàng trong lòng nàng đều là nàng ấy, càng không cần giấc mơ an ủi.

Nhưng mà lúc này, bên trong thủy tạ, ở bên cạnh điện hạ, nàng lại mơ thấy một người.

Người kia mặc áo bào rộng màu lam, ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi tích tí tách ngoài cửa sổ. Vương phi có thể nghe thấy tiếng mưa bên trong giấc mộng, rõ ràng như thế, du dương như vậy.

Nàng đi tới, lên tiếng gọi: "Điện hạ."

Nữ tử bên cửa sổ quay đầu lại, đó là một khuôn mặt ôn nhã nhàn tĩnh, nàng ấy nhìn thấy nàng, hơi lộ ra một cười, giữa lông mày đều là vẻ tĩnh lặng điềm đạm.

"A Dao." Nàng ấy vẫy tay với nàng.

Mưa kèm theo sương mù, che khuất khuôn mặt người kia. Vương phi chợt cảm thấy một trận đau đớn tê tâm phế liệt, nàng không khỏi lại gọi một tiếng: "Điện hạ!"

Người kia lại không đáp lại.

Vương phi thức tỉnh.

Tỉnh lại, bên cạnh đã không có Hán Vương. Nàng ấy đã thức dậy, đang đưa lưng về phía nàng, ngồi trên chiếu trúc. Bàn nhỏ trước người nàng đặt một chùm bồ đào, trái bồ đào mọng nước, hạt no đủ, mang giọt nước sau khi rửa sạch, đặc biệt mê người.

Hán Vương đang lột vỏ bồ đào, lột bỏ vào bên trong chén sứ. Nàng cúi đầu, lột vô cùng chăm chú, cũng không phát hiện người phía sau đã tỉnh rồi.

Vương phi ổn định hô hấp của mình, lẳng lặng mà nhìn bóng lưng an tĩnh của nàng. Nàng mặc áo mỏng, lưng hơi cong, tơ lụa màu lam, lộ ra sống lưng gầy gò của nàng, tóc nàng dùng kim quan buộc lên, lột xong một quả, nàng thoáng quay đầu, nhặt vỏ nho, đem thịt quả, bỏ vào chén sứ, kim quan liền cũng chuyển động theo.

Bên trong thủy tạ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, thổi tung màn che, lúc này, đã sắp hoàng hôn, sau giờ ngọ hơi nóng đều đi tới, chiếu đến nước ao mát mẻ, thản nhiên thư thích.

Ánh mắt của nàng trước sau dừng trên người Hán Vương, nhìn một lúc, nàng lên tiếng gọi nàng ấy: "Điện hạ."

Giọng nói kia, ôn nhu bằng phẳng, tựa như trận gió chập tối này, không nhanh không chậm.

Hán Vương nghe thấy, lập tức quay đầu lại, con mắt sáng sáng, cong môi cười, nói: "A Dao, ngươi dậy rồi."

Nàng ấy hiếm khi gọi tên nàng, tâm Vương phi giật giật theo.

Nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng ấy ngồi xuống. Hán Vương nghiêng đầu nhìn nàng, mím môi cười cười, nhưng không nói lời nào, đôi mắt kia của nàng sáng sáng, mang theo ánh sáng trong suốt, như đang ẩn giấu chuyện gì thú vị, chờ Vương phi đi hỏi nàng.

Vương phi cũng hơi cười, theo ý của nàng, hỏi: "Vì sao điện hạ vui?"

Hán Vương liền vô cùng vui vẻ, nàng dùng ướt khăn lau tay, bưng chén sứ lên, bưng đến trước mặt Vương phi, chờ mong nói: "Ta lột vỏ bồ đào cho ngươi, rất ngọt, ngươi nếm thử đi."

Nàng lột đầy một chén sứ. Bên trong chén sứ có một thìa bạc nhỏ, Vương phi nếm một viên, quả thật rất ngọt, mọng nước, ngọt vô cùng. Vương phi lại múc một quả, đút tới miệng Hán Vương.

Hán Vương cũng ăn. Nàng vui vẻ rất đơn thuần, chỉ vì bồ đào ngọt, liền có thể khiến cho nàng hớn hở.

Vương phi nhìn nàng, tâm tình cũng nhẹ nhàng theo.