Chương 17

"Theo thê tử đi đến viên trì nghỉ hè, quan lại tầm thường người ta cũng có thể làm được, nàng là một thân vương, lại làm không được."

Quà cưới tặng cho Đằng Vương, cuối cùng là do gia lệnh chọn.

Ngày Đằng Vương thành thân, Hán Vương và Vương phi, đến phủ chúc mừng xong, liền trở về. Nàng và Đằng Vương ghét nhau, ngày đại hỉ, vẫn không muốn ở lại nơi đó, khiến hắn ngột ngạt.

Đằng Vương cưới Vương phi, là con gái một Thị Lang trong kinh thành, nghe nói phẩm tính hiền thục, lúc còn trong khuê phòng cũng truyền ra không ít mỹ danh.

Hỉ sự, khách mời hay đặc biệt chú ý đến tướng mạo của tân phụ, Đằng Vương phi lại có mỹ danh ở bên ngoài, tất nhiên đưa đến vô số lời bàn tán.

Hán Vương cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ, lúc nàng ở trong Đằng Vương phủ thì không cùng mọi người đi đến tân phòng trêu chọc tân phụ, ra khỏi vương phủ, sau khi lên xe với Vương phi, mới nói: "Nghe nói tân phụ rất đẹp, không biết là xinh đẹp như thế nào."

ĐằngVương phủ và Hán Vương phủ cách hai con phố, cũng không xa lắm, lúc này vẫn chưa cấm đi lại vào ban đêm, trên đường còn rải rác bóng người đi lại trên đường, thấy xe ngựa của vương phủ đi tới, vội vàng tránh đi.

"Điện hạ có muốn thấy tận mắt không?" Vương phi hỏi.

Hán Vương lắc lắc đầu, nàng ta là Đằng Vương phi, muốn gặp nàng ta, nhất định phải gặp Đằng Vương, nàng không muốn gặp đâu. Hai tay Hán Vương nâng quai hàm, nghĩ đến cái gì đó, ý cười tràn đầy: "Bất luận đẹp thế nào, nhất định là không bằng ngươi. Lúc chúng ta thành thân, ngươi vận đồ tân nương, ta xốc khăn voan lên, đã nghĩ, ta chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy."

Nàng vẫn chưa biết phong nguyệt, ngôn từ thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi. Vương phi quay đầu liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía trước, gò má hơi ửng hồng, khóe môi ẩn giấu ý cười.

Vương phi thẹn thùng. Hán Vương không chớp mắt nhìn nàng, l*иg ngực đập nhanh hơn. Nàng không nhịn được đến gần, ôm lấy cánh tay Vương phi, nghẹ giọng hỏi: "Ngươi lúc đó, thấy ta, có nghĩ gì không?"

Vương phi không nói, chỉ là ý cười sâu không ít.

Tâm Hán Vương như bị một cái móng vuốt trêu chọc hơi ngứa ngáy, nàng mở to hai mắt: "Nói một chút đi mà."

Khi đó, thời điểm các nàng thành thân, nàng là tân lang, đến xốc khăn voan nàng ấy lên, thời điểm nhìn thấy, nàng ấy nghĩ đến cái gì?

Hán Vương chờ mong không ngớt, dán lấy Vương phi không chịu buông ra, Vương phi nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, trong lòng biết nếu không nói, điện hạ nhất định không chịu bỏ qua. Nàng thoáng nhớ lại, trong mắt ngậm ý cười: "Khi đó ta nghĩ, điện hạ thật ngốc."

Hán Vương giật mình, nàng nhớ lại khi đó, dáng vẻ nàng nhìn Vương phi xuất thần, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, đem đầu chôn lên vai Vương phi, lầu bầu nói: "Không cho nói nữa!"

Vương phi tất nhiên theo mong muốn của nàng, không nói nữa. Một lát sau, Hán Vương lại từ trên vai Vương phi ngẩng đầu, nhìn nàng, ngại ngùng hỏi: "Vậy ngươi có thích không?"

"Thích." Vương phi đáp.

Hán Vương cong môi cười khẽ, trong lòng rõ là vui mừng, có lẽ khuôn mặt cũng nóng đến lợi hại rồi.

Cái cảm giác này với Hán vương mà nói, là vô cùng xa lạ, nàng chưa từng trăng hoa, không biết chuyện yêu. Nàng chỉ biết nàng yêu thích ở bên Vương phi, nàng thường xuyên bởi vì một câu nói của Vương phi mà cao hứng, lại thường xuyên bởi vì một ánh mắt của Vương phi mà ngượng ngùng, nàng không nghĩ ra đó là vì cái gì, chỉ là trong như gieo xuống một hạt giống, chỉ chờ có một ngày mơ hồ tản đi, từ dưới đất chui lên.

Sau khi Đằng Vương thành thân, liền dâng sớ lên triều, muốn cùng Vương phi, đi về đất phong ở. Trong triều vẫn chưa đồng ý. Đằng Vương rất không thích, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại kinh thành.

Việc này vẫn chưa khiến mọi người quan tâm.

Hán Vương nghe nói, nhưng cảm thấy là lạ, có lẽ từ nhỏ không hòa thuận, nàng hay đề phòng Đằng Vương, khó tránh khỏi có chút hiểu rõ hắn. Đằng Vương yêu thích phồng hoa, ham hư vinh, Vương phi có mỹ danh kia, trong kinh chính là hâm mộ Đằng Vương điện hạ có phúc lớn, sao hắn vào lúc này lại dâng thư muốn rời khỏi kinh thành? Không phải nên lưu lại, tiếp tục nghe vài câu ước ao nịnh hót sao?

Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, càng sâu nhưng cũng muốn không rõ ràng.

So với Đằng Vương, nàng càng quan tâm đến cây đào mà nàng tự tay trồng.

Không biết là do bón phân quá mức, hay là cây đào năm đầu vốn cũng không nở hoa. Đến thời kỳ nở hoa, hoa đào trong vườn vẫn chưa nở, nghĩ đến không thể cùng Vương phi ngắm hoa, uống một chén rượu hoa đào, Hán Vương tiếc nuối cực kỳ.

Nàng sầu não uất ức mấy ngày, Vương phi cũng khuyên không được nàng, mãi đến khi vào hạ, dưới bếp lại làm băng lạc cho nàng, Hán vương mới cao hứng trở lại.

Ngày hè khô nóng, khiến người ta lười biếng vô lực. Hán Vương lo lắng Vương phi mùa hè nóng bức, liền thương lượng với nàng đến biệt viện nghỉ hè.

Hán Vương ở trong kinh có vài căn biệt thự, còn có một nơi viên trì trong núi, cách viên trì không xa có thanh tuyền, nước suối trong suốt mát lạnh, xua đuổi cái nóng cực nhanh. Hán Vương đến đó ở một lần, đối với thanh u nói đó, rất là yêu thích.

Lúc này, nàng nghĩ để Vương phi ở đó vào mùa hè.

"Trong vườn còn có vài cây bồ đào, đã chín rồi, rất ngọt." Hán Vương cực lực miêu tả viên trì cho Vương phi.

Bản thân nàng không thể đi, trong triều có thể có chuyện gì đó muốn triệu nàng, nàng nếu không ở đây, sẽ không tốt. Nhưng Vương phi không cần kiêng kỵ.

Hán Vương không biết các Vương phi khác thì sao, nhưng mấy vị công chúa lớn tuổi hơn nàng, có chút thích đi săn, có chút thích du viên, có chút thích yến tiệc, tóm lại đều từng bừa bãi tự tại.

Nàng không thích ra ngoài, Vương phi muốn ở cùng nàng, liền cũng thường ở trong phủ. Hán Vương trong miệng không nói, nhưng thật ra nàng luôn cảm thấy hổ thẹn với Vương phi. Nàng cũng muốn nàng ấy có thể tự tại một chút, không cần phải gò bó.

Trong thành Lạc Dương, rất là oi bức, thỉnh thoảng sẽ có mưa, cũng không xua đuổi được cái nóng, mấy vị công chúa sớm đã cùng phò mã ra ngoại thành nghỉ hè rồi, bệ hạ ở trong cung, nếu không phải hoàng phu mới tỉnh lại, không chịu nổi xóc nảy, nói vậy cũng sẽ rời cung nghỉ hè.

Hán Vương cực lực khuyên: "Đi thôi đi thôi, rất nhanh, chỉ cần ba ngày liền có thể đến nơi rồi."

Vương phi không hề bị lay động.

Hán Vương lợi dụng vì lo lắng Vương phi một mình cô quạnh, suy nghĩ một chút, lại nói, "Mấy ngày nay trong triều yên ổn, ta vừa vặn đưa ngươi đi, chờ ngày thu trời lạnh, ta đi đón ngươi trở về. Như vậy có được không?"

Tự nhiên không tốt đẹp.

Ở kinh thành, Vương phi đều sợ chăm sóc nàng không tốt, chớ nói chi là vào núi rừng. Sơn tinh quỷ quái đa phần không thích đến vương đô, nhưng núi rừng gần kinh thành, nói không chừng có một số ở trong thung lũng tu hành.

Đế vương khí trên người điện hạ, là thứ mà yêu quái đều trông thấy mà thèm thuồng, đến cả Tiểu Thanh Xà không tu luyện đến nơi đến chốn cũng nhìn ra được, chứ đừng nói là đại yêu khác.

Vương phi vẫn không đáp ứng, Hán Vương nhụt chí, rầu rĩ không vui.

Vương phi trêu nàng, nàng cũng không cười, cùng nàng chơi cờ, nàng cũng nghiêm mặt.

Thời điểm Hán Vương tức giận rất kiên định, chỉ có bản thân nàng mới dỗ dành bản thân được, người bên ngoài khuyên, vô dụng. Vương phi đối với tính nết rất hiểu rõ, liền để nàng ở đây tức giận, cũng không đi trêu chọc nàng.

Hán Vương cũng không nguyện tức giận, nàng chỉ muốn Vương phi sống thoải mái một chút, nhưng Vương phi lại không nhận ý tốt của nàng. Kỳ thực, Vương phi ở lại kinh thành với nàng, nàng rất cao hứng, nếu nàng đến viên trì, các nàng ở hai nơi, nàng chắc chắn thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nàng ấy. Nhưng kinh thành nóng bức như vậy, nàng lại cảm thấy ủy khuất nàng ấy.

Nếu nàng có thể cùng nàng ấy đi nghỉ hè, Vương phi có thể cũng nguyện đi. Dù sao, một mình sống nơi núi rừng, mặc dù trong núi mát mẻ, mặc dù cảnh sắc thanh u, cho dù còn có thể thưởng thức trái cây, cũng không tránh khỏi thấy cô đơn.

Đã như thế, Hán Vương cũng không nói được nàng là tức giận Vương phi không nhận ý tốt của nàng, hay là tức giận ý tốt của nàng thật ra cũng chẳng tốt. Nhưng mà một mực, nàng có thể cho, nàng có thể làm được, cũng chỉ đến mức độ này thôi. Theo thê tử đi đến viên trì nghỉ hè, quan lại tầm thường người ta cũng có thể làm được, nàng là một thân vương, lại làm không được.

Trăng đêm như tơ lụa, Hán Vương và Vương phi từ thư phòng đi ra.

Thoại bản mà Hán Vương mua đều xem xong cả rồi, tối nay liền chiếu bảng chữ mẫu, đến chữ cuối cùng. Vương phi thấy nàng rất mất hứng, liền đề nghị với nàng: "Điện hạ ít ngày rồi chưa ra ngoài, không bằng ngày mai đi đến thư tứ xem xem, có lẽ sẽ có thoại bản mới chăng?"

Hán Vương mệt mỏi, gật gật đầu, nàng nhìn nhìn Vương phi, muốn nói cái gì đó, lúng túng chốc lát, lại cúi đầu buồn buồn.

Nàng còn đang vì chuyện xuất kinh nghỉ hè mà xoắn quýt. Có lẽ bởi vì từ nhỏ luôn cất giấu bí mật trong lòng, không thể không cẩn thận làm việc, Hán Vương đều luôn muốn biết rất nhiều. Lại cố gắng, nàng đều cô đơn, không có người nghe nàng nói, nàng có nói lớn hơn nữa, cũng đều để nỗi buồn trong lòng, tự mình lăn qua lộn lại mà nghĩ.

Trước mắt đã như thế, thật ra nàng muốn nói chuyện với Vương phi một chút, nhưng nàng cũng không biết mở miệng thế nào, như vậy, nàng liền như người biết lý lẽ.

Ngày hè chói chang, ban đêm cũng khá hơn một chút, có lúc, thỉnh thoảng có gió phất qua, mang hơi lạnh đến.

Bên trong tẩm điện đã sớm thả băng, xua đi cái nóng ban ngày. Hán Vương cùng Vương phi đi vào trong đó, liền để người hầu lui xuống.

Đã không còn sớm nữa, Vương phi đi tắm trước rồi. Hán Vương nhìn nàng đi tới điện phụ, cả người đều ủ rũ không ngớt.

Nàng nghĩ, chờ Vương phi trở lại, nàng không thể không để ý đến như vậy nữa, bằng không Vương phi cũng sẽ tức giận, không để ý tới nàng, vậy thì nàng ở trong phủ, còn có thể cùng ai nói chuyện đây. Lại như trước lúc thành thân, một mình ngồi bất động.

Hán Vương quyết định, tâm tình liền bình tĩnh lại chờ Vương phi trở về. Đáng tiếc, nàng lại không hay che giấu tâm tư, càng không quen giả vờ vui vẻ, chờ Vương phi trở về, nàng muốn mở miệng nói một câu, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn nàng ấy, trong khoảng thời gian ngắn, càng nhớ không nổi nên nói cái gì, để đánh vỡ tĩnh lặng.

Tâm tư của nàng có chút dễ hiểu, Vương phi lại há có thể không nhìn ra. Nàng xưa nay đều không nỡ khiến nàng ấy khổ sở, lần này nếu không phải không yên lòng để điện hạ một mình ở lại kinh thành, nàng cũng sẽ không từ chối ý tốt của nàng ấy.

Vương phi đi tới ngồi xuống bên cạnh Hán Vương.

Nàng vừa đi đến, Hán Vương tựa như cây giống phơi nắng sắp cháy, gặp trận mưa rào đột nhiên ào xuống. Ánh mắt của nàng nho nhỏ sáng lên một cái, càng gấp gáp suy tư nói nói, nhưng nàng vắt óc tìm mưu kế, vắt hết óc, cũng chỉ lúng túng mà phun ra ba chữ: "Vương, Vương phi. . ."

Nàng không biết nói cái gì, liền sốt sắng mà nhìn Vương phi.

Vương phi đem tay nàng nắm trong lòng bàn tay. Hán Vương mím mím môi, trong mắt sáng sáng, lộ ra ý cười nghi hoặc. Vương phi liền cũng cong cong môi theo.

Nhưng tia sáng kia rất nhanh lại dập tắt, Hán Vương cúi gằm mặt xuống, như một gốc cây vừa được tắm trong một trận mưa rào lại bị nắng sưởi đến khô quắp, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vương phi, ngươi đừng giận."

Nàng lụn bại cực kì, cảm thấy mình vô cùng vô năng.

Vương phi sao lại tức giận với nàng ấy, nàng chỉ thấy đau lòng. Nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má Hán Vương, nàng vừa mới tắm rửa xong, bàn tay ấm áp, nơi được mơn trớn rất thoải mái, Hán Vương cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy một cặp mắt sâu thẳm kia.

"Điện hạ." Vương phi gọi nàng.

Hán Vương nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Vương phi cười cười, ngón tay của nàng lướt qua gò má Hán Vương, rơi xuống khóe môi nàng. Bàn tay mơn trớn khóe môi nàng một hồi, nhẹ nhàng, nhưng lại ngưng tụ một đám lửa, khiến đôi môi Hán Vương khô khốc. Lưng nàng đột nhiên vọt lên một trận run rẩy, nàng muốn tách ra khỏi, rồi lại không muốn tránh né, nàng nhìn Vương phi, đáy lòng không biết làm sao, như chờ mong, hoặc như sợ sệt.