Chương 128

"Ta nguyện cùng A Dao kết thành đạo lữ."

Tập tranh khá lớn, Tiêu Duyên hai tay nhận lấy, trong lòng có chút không rõ, chỉ cho rằng giống như ngày thường vậy, là một quyển công pháp.

Công pháp xưa nay đều viết bên trong linh giản, vẫn chưa thấy qua viết trên giấy. Nhưng đã là thứ A Dao đưa cho nàng, nhất định hữu dụng. Tiêu Duyên tâm niệm A Dao làm cái gì cũng đúng, vẫn là nghiêm túc đối phó, nâng tập tranh đến trước người, liếc nhìn bìa ngoài, bìa ngoài rất đơn giản, trên nền đỏ, Xuân Tiêu Bí Hí mang màu trắng, rất bắt mắt.

Ừ, tên công pháp này có chút kỳ quái. Tiêu Duyên thầm nói.

Nàng ngồi trước bàn sách, đem tập tranh đặt trên bàn, muốn mở ra xem.

Quân Dao đứng dậy, Tiêu Duyên nghe tiếng động, quay đầu nhìn Quân Dao. Quân Dao trong mắt xẹt qua một vệt xấu hổ, ngữ khí vẫn giữ vững vàng: "Ngươi xem đi, ta ra ngoài vườn ngồi một chút."

Tiêu Duyên gật gật đầu, lại nói: "A Dao không cùng xem sao?"

Phương pháp song tu, là hai người đồng tu, nàng xem, A Dao không xem sao?

Thần sắc của nàng, là đơn thuần không rõ, trong đôi mắt đen láy kia đen láy, trong suốt sạch sẽ. Quân Dao không tự nhiên rời mắt đi, không dám đối diện nàng, miệng nói: "Ta, ta không xem."

Tiêu Duyên vừa nghe, cũng không có hỏi nhiều, A Dao lợi hại hơn nàng, có lẽ nàng ấy đã biết rồi. Nàng gật gật đầu với Quân Dao, nói: "Được."

Dứt lời, liền cúi đầu lại đánh giá tập tranh hai mắt, nàng phải chăm chỉ học tập.

Hổ con hít một hơi thật sâu, đưa tay mở ra trang thứ nhất.

Ơ, công pháp này có tranh vẽ. Nàng lúc trước học công pháp, đều là văn tự miêu tả, còn chưa từng gặp tranh vẽ. Tiêu Duyên nhấc lên hứng thú, tỉ mỉ xem.

Xem mấy lần, Tiêu Duyên gò má đỏ lên, vẻ mặt cũng có chút xoắn xuýt, ánh mắt lấp loé, quả thực không biết nên nhìn vào đâu.

Công pháp này thật kỳ quái, thật ngượng ngùng.

Nàng đem tập tranh khép lại, muốn tìm Quân Dao giải thích nghi hoặc, vừa ngẩng đầu, trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình nàng.

Hổ con mặt đột nhiên liền hồng thấu, lại cúi đầu liếc nhìn tập tranh, sau đó mạnh mẽ trấn định nói: "A Dao ra vườn ngồi một chút."

Sau đó lại sâu sắc hít hai cái, tiếp tục đem tập tranh mở ra.

Tập tranh trang đầu tiên chỉ vẽ hai nữ tử, tư thế rất quái lạ, quần áo mất hết mà ôm nhau, vị trí của các nàng, dường như là một khu vườn, trong vườn bách hoa nở rộ, trên bông hoa còn vẽ một con bướm.

Tiêu Duyên không có đi xem bách hoa, cũng không có lưu ý con bướm, nàng chỉ nhìn chằm chằm hai nữ tử kia. Hai nữ tử đặt mình trên giường mềm, thân thể một trên một dưới mà trùng điệp, các nàng đều không có mặc quần áo, ôm lấy nhau, nữ tử ở trên, cúi đầu vùi đầu trong cổ nữ tử bên dưới, lấy môi đi hôn dưới cằm nữ tử kia, nữ tử nhắm mắt lại, vẻ mặt làm như mê muội, ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài.

Tiêu Duyên nhìn đến đầy mặt đỏ bừng, công pháp này quá kỳ quái, trong lòng nàng thầm nghĩ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm trên tranh vẽ không dời đi.

Nhìn xong một trang, lại bận bịu lật trang kế tiếp.

Trang kế tiếp cũng là hai nữ tử, hai nữ tử tướng mạo không giống trang trước, có vẻ đổi người rồi. Các nàng cũng không ở trong vườn, mà đang ở bên trong phòng khách, trong phòng khách có một tấm bình phong, cái bàn, trên bàn có bình hoa, còn vẽ một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được núi giả, rất là chân thực.

Tiêu Duyên cũng không cố đi tới xem cảnh sắc trong tranh, vẫn tập trung vào hai nữ tử kia.

Hai nữ tử vẫn là tư thế một trên một dưới, đường nét thân thể các nàng, nở nang đẹp đẽ, ôn nhu quyến rũ. Nữ tử bên dưới nằm thẳng trên giường nhỏ, thân thể khẽ nâng lên, đầu ngửa ra sau, đôi môi khẽ nhếch, trong thần sắc làm như thống khổ, mà nữ tử ở trên nằm lên người nàng, há mồm ngậm lấy thù du trên ngực nàng.

Người bên dưới hẳn là bị cắn đau, mới trông thống khổ như thế. Tiêu Duyên nghĩ thầm, nhưng nàng cứ nhìn tranh vẽ mãi, trong lòng hừng hực mà nhảy lên, sinh ra một cái ý nghĩ khác, có lẽ nữ tử kia cũng không phải thống khổ thật, có lẽ nàng ta thích nó, bằng không, nàng ta vì sao không phản kháng.

Nàng trong đầu miên man bất định, con mắt vẫn dừng trên tranh vẽ, nhìn thấy ngực nữ tử, nàng không khỏi miệng khô lưỡi khô, như gặp ma.

Tiêu Duyên có chút sợ, vội vã lật tới trang kế tiếp, trang kế tiếp nữ tử mặc quần áo, nhưng mà việc các nàng đang làm, nhưng rất ngượng ngùng. Một nữ tử đem nữ tử khác chống đỡ trên núi giả, hai người gắn bó tương liên.

Bức tranh này so với hai bức trước đó tốt hơn chút, Tiêu Duyên nhịp tim cũng bằng phẳng chút. Nàng nghĩ đến, lúc vẫn còn là hổ con, A Dao cũng sẽ hôn nhẹ miệng nàng, nhưng các nàng dường như không giống trong tranh vẽ.

Cụ thể không giống cái gì, Tiêu Duyên lại không nói ra được, nàng nghĩ đến hồi lâu, mới phán đoán, trên tranh vẽ hôn thật lâu, A Dao cùng nàng, đều là chạm vào liền tách ra.

Tiêu Duyên nhất thời hâm mộ nữ tử trong tranh, A Dao tất nhiên là rất tốt, A Dao làm cái gì đều là tốt nhất, nhưng các nàng chưa bao giờ hôn như vậy bao giờ.

Nàng lật tiếp, tập tranh hơn mười trang, nàng một trang rồi lại một trang, không lâu lắm liền xem xong rồi.

Nàng như phát hiện phong cảnh mới, vừa xa lạ vừa rất hiếu kỳ, tâm cũng hỗn loạn theo. Thì ra cõi này còn có chuyện như thế. Tiêu Duyên buông tập tranh xuống, trong lòng có chút mờ mịt, lại muốn hiểu rõ nhiều hơn chút nữa. Trong tập tranh đều là hai nữ tử, có phải là nói, nàng cùng A Dao cũng có thể làm chuyện như vậy.

Nghĩ đến có thể cùng A Dao làm chuyện như vậy, Tiêu Duyên nhịp tim so với bất cứ lúc nào đều nhanh hơn, con mắt cũng không dám xem tập tranh tiếp. Nhưng vừa rồi một đầu hứng khởi không cách nào tiêu xuống, A Dao trong lòng nàng, tựa hồ nổi lên chút biến hóa.

Biến hóa nhỏ bé mà ám muội, tựa như năm ấy, nàng còn nhỏ, A Dao dẫn nàng ra ngoài du lịch, đi qua một tòa thành, có một lão phụ bán đường nhân. Nàng muốn ăn, A Dao thương nàng, mua một đường nhân dáng dấp hổ con cho nàng.

Nàng nói, không muốn không muốn, A Duyên không muốn ăn hổ con. Nhưng vẫn không chống cự được đường nhân thơm ngọt mà liếʍ một cái. Đó là lần đầu nàng biết được, thì ra trên đời này, lại có thứ ngọt ngào như vậy.

Mà lúc này, nàng nhớ tới A Dao, so với lúc ăn đường nhân càng ngọt hơn, ngọt tận đáy lòng.

Nàng đột nhiên nhớ tới bức vẽ thứ hai, nếu nàng là nữ tử bên trên, A Dao ở dưới thân nàng, nàng liếʍ liếʍ A Dao, mùi vị của A Dao, nhất định ngọt hơn đường nhân.

Vừa nghĩ như thế, Tiêu Duyên lại mở ra tập tranh, xem lại từ đầu.

Người cùng thú có lẽ đều có loại bản năng này, hổ con chưa bao giờ tiếp xúc qua loại chuyện này, nhưng nàng vừa nhìn tranh vẽ thôi đã biết đây là một chuyện ngại ngùng, không thể truyền qua miệng.

Nàng nhẫn nhịn mặt đỏ, đàng hoàng trịnh trọng mà thuyết phục bản thân, đây là công pháp, công pháp chính là phải nghiền ngẫm nhiều lần, nàng nên lại xem một lần, mà phải chăm chỉ một chút.

Trong lòng nàng lo lắng, không giãy giụa gì liền đem chính mình thuyết phục.

Lại xem một lần.

Lần này xem xong, Quân Dao từ trong sân đi đến.

Tiêu Duyên căng thẳng, thân thể cứng đờ thẳng tắp, chỉ dè dặt nhìn Quân Dao. Quân Dao cũng là nữ tử, nói đến việc này, cũng sẽ thẹn, nhưng nàng tại thời điểm cùng một chỗ với Tiêu Duyên, nhất quán đều là trưởng giả, sớm thành thói quen từng bước từng bước mà dẫn dắt nàng giả trừ vấn đề khó, đi học chuyện lúc trước không biết.

Quân Dao cực kỳ cố gắng kiềm chế xấu hổ trong lòng mà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Duyên.

A Dao tới gần rồi, khí tức quen thuộc mà dịu dàng ngay ở bên cạnh nàng, Tiêu Duyên nhất thời hoảng hốt, không dám nhìn nàng.

Quân Dao cũng không vội vã, chỉ ôn nhu hỏi: "Tập tranh đã xem xong rồi?"

Tiêu Duyên gật gật đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Đây chính là, chính là..." Nàng mới vào môn đạo, biết được chút nhân sự, cũng không dám không kiêng kị mà nói ra hai chữ kia.

Quân Dao sợ nàng căng thẳng, đưa tay nắm chặt tay nàng. Quân Dao lòng bàn tay mềm mại mà ấm áp, Tiêu Duyên quả thực trấn định lại, ánh mắt cũng không hoảng hốt nữa.

Quân Dao hơi an tâm, nàng cũng không muốn hù dọa A Duyên, xác định nàng không khẩn trương, Quân Dao mới nói: "Đây cũng là phương pháp song tu. Ngươi, ngươi cũng biết, phương pháp này then chốt ở nơi nào?"

Tiêu Duyên tựa như hiểu một chút, nàng gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu, nàng biết một ít, nhưng những chân tướng kia, tựa như che đậy một tầng sợi bông, khiến nàng nhìn không rõ.

Quân Dao cong cong khóe môi, ánh mắt nhìn chăm chú Tiêu Duyên càng thêm nhu hòa, nàng dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Phương pháp song tu, chỉ có phu phụ mới có thể đồng tu. Ngươi có nguyện cùng ta kết thành đạo lữ, đời này kiếp này, không rời không bỏ, vĩnh viễn không chia lìa?"

Tiêu Duyên gật đầu liên tục, nàng nghiêm túc nói: "Ta nguyện cùng A Dao kết thành đạo lữ, đời này kiếp này, không rời không bỏ, vĩnh viễn không chia lìa."

Nàng nói xong câu đó, nhất thời cảm thấy an tâm cực kỳ. Nàng vốn muốn cùng A Dao tương thủ, vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ, nhưng nói xong câu này, lại như các nàng lẫn nhau hứa hẹn một ước định không gì phá nổi.