Chương 127

"Tức giận."





Sắc trời tờ mờ sáng, trong rừng che đậy một tầng sương mỏng, hơi thở tươi mát như trải qua cơn mưa xuân, khiến người ta tâm thần thoải mái.

Tiêu Duyên vừa mở mắt, liền đi tìm Quân Dao, muốn hỏi chuyện song tu. Không ngờ Hồ Liêm đến thăm, đem việc này trì hoãn một hồi.

Hồ Liêm cứ vài chục năm, sẽ đến một lần, mới đầu là muốn xem Tiểu Bạch Hổ. Hắn sớm đã có ý thông gia, chỉ là mắt thấy Tiểu Bạch Hổ tuổi vẫn còn nhỏ, không tiện mở miệng, muốn chờ nàng lớn một chút, lại nói với Quân Dao sau.

Sau đó dần dần, hắn liền khống chế lại tâm tư này, không dám mở miệng ra. Tiêu Duyên tu luyện tiến triển thật sự quá nhanh, năm đó Hổ tộc sinh ra một con hổ hai trăm năm Kết Đan, liền khiến cho trên dưới Hổ Sơn lấy làm kiêu ngạo, cho là hắn thiên phú dị bẩm, Hổ Sơn có hi vọng đứng đầu Yêu giới.

Hiện tại ba trăm năm qua đi, con hổ kia mới sờ đến rìa Kim Đan trung kỳ, Tiểu Bạch Hổ tiến triển cực nhanh, từ lâu đã vượt qua hắn.

Khác nhau một trời một vực như thế, Hồ Liêm làm gì mở miệng được.

Hắn đến Thái Ất Sơn, là chính để lĩnh giáo phương pháp tu luyện của hổ.

Bạch Hổ Linh thú, tự nhiên tư chất cực cao, nhưng tu luyện nhanh như vậy, sợ không chỉ dựa vào thiên phú không thôi, hẳn là có công pháp cao thâm.

Công pháp gắn liền cơ mật, Hồ Liêm tự nhiên không dám mở miệng đòi hỏi, hắn cũng chỉ muốn xin nhờ Quân Dao chỉ điểm một chút mà thôi.

Lúc hổ con tỉnh lại, Hồ Liêm đang trò chuyện cùng Quân Dao ở dưới hiên.

Hắn trước tiên nói đến mấy chỗ không rõ lúc tu luyện, sau đó khẩn cầu Quân Dao chỉ giáo. Quân Dao cũng thật sự chăm chú lắng nghe. Hồ Liêm này phẩm hạnh có lễ, mà khá chừng mực, Quân Dao cũng không phải kẻ không có tình người, nhấc tay chi lao, tất nhiên là có thể giúp đỡ liền giúp đỡ.

Hổ con đứng ở bên trong cửa, nhìn ra ngoài, chỉ thấy bọn họ ngồi đối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn trà, trên bàn có trà, trà nóng bốc hơi, mang theo một luồng thơm mát phiêu dật.

Cái này tất nhiên là do Hồ Liêm mang đến, trong nhà gỗ cũng không có trà ngon như thế.

Có khách đến, Tiêu Duyên không thể lập tức mở miệng hỏi dò chuyện song tu. Này cũng không quan trọng lắm, cứ chờ đợi là được rồi.

Tiêu Duyên không để ý lắm, giấu mình sau cửa, chờ Hồ Liêm rời đi.

"Tôn thượng tu vi cao thâm, chúng ta theo không kịp, chỉ hận không thể đầu nhập môn hạ của quân, ngày ngày lắng nghe chỉ dạy." Hồ Liêm cảm khái nói.

Quân Dao nở nụ cười, không nói nữa, cũng không xem là thật. Hắn muốn ngày ngày lắng nghe chỉ dạy không giả, hận không thể đầu nhập môn hạ của nàng, sẽ không phải sự thật. Hổ Sơn to to nhỏ nhỏ mấy vạn con hổ, trong đó Khải Trí thành yêu, số lượng cũng có mấy trăm. Hắn gia đại nghiệp đại, lại có dã tâm, làm gì chịu lệ thuộc kẻ khác.

Hồ Liêm thấy nàng không nói, cũng biết lời này của bản thân, không thể khiến người tin tưởng. Hắn cũng không xấu hổ, nở nụ cười, lại tiếp tục hỏi dò. Quân Dao lắng nghe rất cẩn thận, lúc giải đáp, cũng khá tận tâm.

Gió mát thổi đến, trong sân lá rụng rào rào, một mảng lá khô bị cuốn lên, rơi xuống dưới hiên, lại xoay tròn vài vòng, hạ trên váy Quân Dao. Hồ Liêm dư quang thoáng nhìn, đưa tay nhặt miếng lá khô lên, ném qua một bên.

Tiêu Duyên vốn không cảm thấy cái gì, nhưng thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy Hồ gia gia này thật đáng ghét. Khi còn bé thả con hổ lớn dọa nàng thì cũng thôi, còn muốn tựa gần A Dao như thế.

A Dao rõ ràng đều chỉ thân cận cùng với nàng.

Tiêu Duyên có chút tức giận, lại có chút oan ức.

Quân Dao tất nhiên biết được nàng đến rồi, nhưng thấy nàng vẫn chưa hiện thân, cho rằng nàng không muốn gặp khách, liền không gọi nàng. Hồ Liêm nhìn thấy hổ con ở cạnh cửa, đầu tiên là sửng sốt một chút, thầm nghĩ trên Thái Ất Sơn khi nào xuất hiện một tiểu cô nương. Thần thức tìm tòi, phát hiện nàng tu vi đã Hóa Hình, lập tức ngộ ra đây là Tiểu Bạch Hổ. Trong lòng nhất thời, rất kinh dị, lại vội vàng đứng dậy bắt chuyện.

"Chỉ mới ba mươi năm không gặp, không ngờ Thiếu quân đã hóa hình rồi." Hồ Liêm thán phục, tu vi của hắn cũng chỉ Hóa Hình trung kỳ, nghĩ đến chẳng bao lâu nữa, hắn cũng phải bị Tiểu Bạch Hổ bỏ xa.

Quân Dao thấy hổ con bị phát hiện, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với nàng.

Tiêu Duyên đi tới, dừng lại bên người Quân Dao. Bọn họ đều là ngồi trên mặt đất, chiếu trúc bên này, vừa lúc có thể chứa được hai người, Quân Dao hướng về bên cạnh nhường chỗ. Tiêu Duyên lại cao hứng trở lại, ngồi vào bên cạnh nàng.

Quân Dao giơ tay, giúp nàng sửa lại vài chỗ nhăn nheo trên vai, vẫn chưa mở miệng, nhưng trong ánh mắt lại mang chút ý cười, nhìn Tiêu Duyên một chút, mới lại cùng Hồ Liêm trò chuyện.

Hồ Liêm chờ Tiêu Duyên ngồi xuống, mới một lần nữa vào chỗ, cũng đem tâm tư thu lại đến tu luyện.

Giang sơn đời nào cũng có tài tử sinh ra, nói vậy Yêu giới sẽ có càng ngày càng nhiều nhân tài mới xuất hiện, cùng với thán phục ước ao, không bằng bản thân chăm chỉ tu luyện. Hắn hỏi càng cẩn thận hơn, lắng nghe cũng càng thêm chăm chú.

Cho đến mặt trời lặn về phía tây, hắn mới chịu rời đi, lúc rời đi, lại hiện ra khoan thai ý không muốn. Hắn đánh giá nhà gỗ một phen, lấy dũng khí, khẩn cầu nói: "Hổ Sơn cũng thuộc chốn thanh tĩnh, mà núi lại cao, đỉnh núi cách nhật nguyệt khá gần, chính là nơi nhật nguyệt nguyên hoa trước hết chiếu đến, cùng tu luyện có nhiều chỗ tốt. Tôn thượng nếu không chê, không ngại chuyển đến Hổ Sơn, hàn xá nghèo khó, nhưng được tiếp đón tôn thượng, bộ tộc tất sẽ dốc hết lực cung dưỡng."

Tiêu Duyên vốn liền cảm thấy hắn chướng mắt, không ngờ hắn còn muốn để A Dao đến nhà hắn ở. Tiêu Duyên giận dữ, nàng nhíu mày lại, tức giận mà nhìn chằm chằm Hồ Liêm, nói: "Không thích."

Hồ Liêm ngẩn ra, rất là lúng túng, lại thấy Quân Dao chỉ cười không nói, bận bịu xin lỗi: "Là ta mạo muội."

Xin lỗi xong, triệu hạc của hắn đến, nói một tiếng cáo từ, cưỡi hạc mà đi.

Hạc của hắn, cổ dài nhỏ, rất có ngạo khí, Hồ Liêm ngồi ở trên lưng hạc, vạt áo tung bay, thanh dật tựa mây. Hổ con mới phát hiện, Hồ gia gia không già một chút nào, mà tướng mạo anh tuấn, khí độ siêu nhiên, không giống con hổ, cũng như là hạc mà hắn đang ngồi.

Tiêu Duyên cau mày, nhìn Hồ Liêm đi xa, chờ bóng dáng Hồ Liêm không gặp, nàng mới quay đầu, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Quân Dao đang nhìn theo Hồ Liêm.

Tiêu Duyên không cao hứng, nhưng nàng không nói, chỉ xoay người, tự mình đi đến nhà gỗ.

Quân Dao không biết nàng vì sao không thích, cũng theo nàng vào nhà.

Hổ con không cao hứng nhìn thấy cái gì cũng chán ghét, mà A Dao lại không an ủi nàng. Tiêu Duyên trở về nguyên hình, ủy ủy khuất khuất mà vùi trong ổ nhỏ của nàng, không nói lời nào, cũng không động.

Nàng cũng không thể nói được tại sao, Hồ Liêm cùng A Dao hơi thân cận một chút, nàng liền không vui, ánh mắt A Dao nhìn Hồ Liêm chăm chú, nàng cũng không vui, Hồ Liêm mời A Dao đến Hổ Sơn ở lại, nàng càng không vui.

Quân Dao đi đến bên ổ nhỏ, sờ sờ lỗ tai của nàng, hổ con dùng hai cái móng vuốt chôn vài cái đầu nàng.

"A Duyên vì sao mất hứng?" Quân Dao hỏi.

Hổ con không nói lời nào.

Quân Dao cũng không gấp, chỉ ngồi bên cạnh nàng, A Duyên đối với nàng, xưa nay không giấu diếm được gì, tất sẽ đáp nàng.

Sau một chốc, hổ con quả thực mở miệng, rầu rĩ nói: "Ngươi đáp ứng hừng đông sẽ dạy ta song tu, nhưng luôn cùng con hổ xấu kia nói chuyện." Trong thanh âm của nàng có chút oan ức.

Quân Dao nghe vậy, không khỏi buồn cười, nhưng không có lập tức nói chuyện, mà là sờ sờ gáy hổ con, dẫn dắt nàng tiếp tục nói.

Hổ con đợi một lúc, thấy Quân Dao không trả lời nàng, càng giận hờn, đứng lên, đối với Quân Dao, lại nói: "Ngươi không để ý tới ta, ban ngày không để ý tới ta, con hổ xấu đi rồi, cũng không để ý đến ta."

Tiêu Duyên nhất thời sinh thương cảm vì A Dao có con hổ khác, đem hai cái chân trước khoát lên gối Quân Dao, nói: "Không cho ngươi để ý con hổ xấu."

Quân Dao mới nói: "Hồ gia gia thế nào lại là con hổ xấu?"

Nghe nàng còn muốn giữ gìn Hồ Liêm, hổ con càng tức giận, vừa tức giận vừa thương tâm, nói: "Hắn cùng ngươi rất gần."

Quân Dao cười cười, trong lòng mơ hồ mong đợi, tiếp tục dẫn dắt nàng, lại hỏi: "Hắn không thể tới gần ta sao?"

Hổ con lập tức gật đầu, chân thành nói: "Không thể." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Thỏ cũng không được, chỉ có A Duyên được."

Nàng còn nhớ chuyện Minh Sắt, mặc dù không hiểu sao con thỏ xấu kề cận A Dao, nhưng nàng bản năng liền không thích, A Dao là của nàng.

Đây là câu trả lời như dự đoán, Quân Dao cũng không ngoài ý muốn, nàng nhìn nhìn hổ con. Hổ con thấp, phải ngửa đầu nhìn nàng, cái cổ có chút chua, liền hóa thành hình người, lần này gần như có thể nhìn thẳng Quân Dao rồi.

Quân Dao thấy nàng hóa thành người, khuôn mặt tương tự Hán Vương, khiến nàng an tâm rất nhiều, nàng hỏi: "A Duyên có thích ta không?"

Tiêu Duyên không chút do dự mà nói: "Thích, thích nhất."

Quân Dao cong cong khóe môi, hỏi một câu quan trọng nhất: "Đó là loại yêu thích nào?"

Tiêu Duyên thần sắc kiên định biến mất rồi, có vẻ hơi nghi hoặc. Nàng liền người có mấy loại quan hệ cũng không biết, nàng nhìn thấy chỉ có Quân Dao, tình cờ còn có mấy yêu quái khác đến chơi, cùng động vật nhỏ trong rừng. Những yêu quái kia đều rất xa lánh, cũng không quen biết, có thể bỏ qua không tính, lũ thú nhỏ số tuổi thọ rất ngắn, rất nhanh sẽ biến mất. Như vậy, nàng biết, cũng chỉ có Quân Dao.

Tuy rằng sống hơn ba trăm năm, hiểu biết chỉ có một mình Quân Dao, nhưng hổ con không cảm thấy đơn điệu chút nào, lại càng không cảm thấy vô vị, ngược lại rất phong phú, chỉ muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với Quân Dao.

Nàng không trả lời được, Quân Dao cũng không làm khó nàng, chỉ hỏi: "Có giống với yêu thích con mèo kia?"

Tiêu Duyên lập tức lắc đầu. Nàng tuy biết không giống, nhưng nếu Quân Dao hỏi nàng, làm sao không giống, nàng cũng không biết làm sao trả lời. Thế là cũng có chút lo lắng. Ai biết, Quân Dao lại không hỏi.

Tiêu Duyên thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy A Dao hôm nay có chút kỳ lại, hỏi cũng lạ.

Nàng nghĩ như vậy, trong mắt liền lộ ra nghi hoặc. Quân Dao rõ ràng nghi hoặc của nàng, nàng đã vô cùng thỏa mãn, A Duyên nói không rõ ràng, nhưng lòng của nàng, là rõ ràng.

Nàng khen hổ con một câu: "A Duyên ngoan."

Hổ con gật gật đầu, ngồi đến vô cùng đoan chính. Con hổ xấu đã đi rồi, nàng nhất định phải bảo vệ A Dao thật tốt, không cho con hổ xấu trở lại. Tiêu Duyên rất rộng lượng, mà cũng không phải là dây dưa không rõ, lập tức không nói đến Hồ Liêm nữa, mà nhắc đến chuyện cũ, nói đến chuyện song tu.

Việc này sớm muộn cũng phải dạy nàng, Quân Dao cũng không kiêng kị, chỉ nói: "Phương pháp song tu không khó, phương pháp này trước khi tu luyện, phải học một chuyện có liên quan."

Tiêu Duyên thông tuệ, lập tức liền đoán được: "Đúng, muốn học giao hợp."

Nàng không hiểu hai chữ này có nghĩ là gì, tự nhiên không kiêng kị, cũng không ngượng ngùng, Quân Dao hiểu được, liền không thể nói ra miệng rồi. Nàng nhìn nhìn Tiêu Duyên, sau đó từ trong túi chứa lấy ra một tập tranh, đưa cho nàng.





Tác giả có lời muốn nói:

Emmm... Xuất hiện bất ngờ.

Liên quan đến chuyện in sách, muốn nói với mọi người một chút.

Hai bộ Hoa đào khúc còn có Thanh bình nhạc , có suy nghĩ xuất bản, nhưng không biết có bao nhiêu người muốn, vì lẽ đó ở trên Weibo mở bỏ phiếu, tiểu khả ái muốn, xin mời ném một phiếu, để ta biết.

Sau đó, lập một nhóm, tiểu khả ái nào muốn hai quyển sách này có thể thêm nhóm một hồi.

Mã nhóm: 722379737