Chương 129

"Chúng ta tối nay chỉ tu nửa cuốn có được hay không?"

Từ con dâu nuôi từ bé biến thành đạo lữ, Tiêu Duyên không có gì giãy dụa liền tiếp nhận sự thay đổi này.

Lúc nhỏ dùng kim ngân đổi lấy, nuôi trong nhà, chính là con dâu nuôi từ bé. Một đời một kiếp vĩnh viễn không chia cách, muốn đồng thời song tu, là đạo lữ.

Hổ con phân biệt đến rõ ràng. Nàng trước kia là con dâu nuôi từ bé, hiện tại lớn rồi, đã biến thành đạo lữ, đây là một chuyện rất tự nhiên, cũng không khiến người nghi hoặc.

Tiêu Duyên nghĩ kỹ rồi, lớn lên trở thành đạo lữ, nàng phải cần cù một chút, người lớn một chút.

Vào đêm, ngủ thẳng trên giường nhỏ.

Nàng ôm tập tranh của mình, nghiêm túc nói với Quân Dao: "A Dao, ta đã học được phương pháp song tu, có thể bắt đầu tu luyện rồi."

Nàng dứt lời, lỗ tai có chút ửng hồng, nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc nhìn Quân Dao. Tu luyện là chuyện đứng đắn, Tiêu Duyên tỉ mỉ mà đem tập tranh xem lại một lần nữa, toàn bộ ghi nhớ trong đầu. Nữ tử bên trong tập tranh phần nhiều đều là nằm trên giường nhỏ tu luyện, các nàng lúc này liền nằm trên giường nhỏ, vừa vặn có thể đồng tu.

Quân Dao liếc nhìn tập tranh trong lòng nàng, lại đưa mắt dời đi chỗ khác, không nhìn đèn đuốc trước giường, trong miệng lại cố ra vẻ lạnh nhạt nói: "Chuyện song tu, cũng không vội vã, ngươi có thể... nhớ lại cuốn công pháp kia một lúc."

Quyển linh giản ghi chép phương pháp song tu không mang ra ngoài, vẫn ở bên trong ổ nhỏ của Tiểu Bạch Hổ. Nhưng Quân Dao cùng Tiêu Duyên đều thuộc lòng, đã sớm đem khẩu quyết, quan khiếu ghi nhớ trong lòng.

"Ta đều biết rồi." Tiêu Duyên nói, trên mặt lộ ra chút nghi hoặc. A Dao đốc xúc nàng tu luyện, phần nhiều cổ vũ. Có nghi vấn liền giải thích nghi hoặc, nghịch ngợm lười biếng, thì lại động viên khích lệ, nhưng không có từ chối không cho.

"Biết rồi, cũng có thể lại nghiên cứu đến sâu chút." Quân Dao nói rằng, giống như ngày thường dạy nàng tu luyện vật, rất có phong độ của nghiêm sư.

A Dao xác thực chủ trương tích lũy lâu dài sử dụng một lần, trước khi tu luyện, đều sẽ làm nàng đem công pháp hiểu rõ, từng câu từng chữ mà phân rõ ràng, như vậy, một khi tu luyện, liền có thể nước chảy thành sông, thế không thể đỡ.

Tiêu Duyên là nàng tự mình giáo dục, tất nhiên là rõ ràng, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đúng, A Dao cũng không vì thế mà không cùng nàng tu luyện. Suy nghĩ một chút, có chút sa sút.

Bên trong phương pháp song tu có ghi chép, hai người cùng tu, tu vi tốt nhất phải xấp xỉ nhau, bằng không chỉ có ích với người tu vi thấp, người tu vi cao hơn thì không có tác dụng gì, cũng không có ích lợi.

Tiêu Duyên nghĩ đến câu này, buông đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta không lợi hại, ngươi không muốn cùng ta song tu."

Vừa dứt lời, Tiêu Duyên lập tức liền hối hận rồi, A Dao vì nàng tu luyện, A Dao phí hết tâm tư, nội đan của mãng xa là vật tốt hiếm thấy như thế, đều luyện thành đan dược, đưa cho nàng ăn, làm sao sẽ bởi vì nàng không lợi hại mà ghét bỏ nàng.

Nàng vội vàng muốn xin lỗi Quân Dao, Quân Dao cũng trước khi nàng lên tiếng mà trấn an nàng, sờ sờ vành tai nhỏ mềm mại của nàng, ôn nhu nói: "A Duyên rất lợi hại."

Tiêu Duyên vừa áy náy, vừa thẹn thùng, không muốn miễn cưỡng Quân Dao nữa, liền thả tập tranh trong lòng qua một bên, ngoan ngoãn nằm xuống.

Nàng nếu như ồn ào, ngược lại cũng thôi, bỗng nhiên ngoan ngoãn, ngược lại khiến Quân Dao đau lòng. Nàng nằm thẳng bên cạnh Tiêu Duyên, Tiêu Duyên nhìn nàng, một lát sau, nàng chuyển mình lại đây, cũng không nói gì, chỉ chui vào lòng Quân Dao, muốn ôm một cái.

Quân Dao để nàng tựa trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc bên thái dương của nàng. Lại theo gò má của nàng trượt xuống, lòng bàn tay chậm rãi an ủi đôi môi nàng.

Tiêu Duyên muốn vươn lưỡi liếʍ đầu ngón tay Quân Dao như lúc còn là hổ con, nhưng đầu lưỡi mới vừa chạm vào lòng bàn tay Quân Dao, tay Quân Dao run một cái, thu về. Tiêu Duyên cũng ngẩn ra, trên mặt nóng bừng, nàng nghĩ đến một trang bên trong tập tranh, chính là nữ tử đưa ngón tay thăm dò vào trong miệng nữ tử khác, nử tử kia vươn lưỡi liếʍ láp đầu ngón tay nàng. Đặc biệt chọc người mặt đỏ.

Các nàng vừa mới có chút tương tự trong tranh vẽ.

Tiêu Duyên đem đầu chôn trong lòng Quân Dao, không dám nâng lên. Nhưng mùi thơm trên người A Dao, lúc này lại tựa như cổ, mê hoặc tâm trí nàng.

Nàng có chút sốt sắng, ở trong l*иg ngực Quân Dao cọ cọ, vừa vặn sượt đến ngực Quân Dao, mềm mại, Tiêu Duyên lập tức nhớ tới bức họa thứ hai trong tập tranh, nghĩ đến nữ tử trong tranh đem vệt đỏ ửng trước ngực nữ tử khác ngậm vào trong miệng.

Tiêu Duyên mặt càng thêm nóng bỏng, trong ngày thường thường có thân cận, lúc này lại không giống ngày thường. Quân Dao hiển nhiên cũng nghĩ đến, nàng khẽ lùi về phía sau, cùng Tiêu Duyên kéo dài khoảng cách.

Xúc cảm mềm mại không còn, Tiêu Duyên thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác thất lạc không ngớt, lỗ tai nhỏ đều muốn cụp xuống.

Quân Dao trầm mặc hồi lâu, mới nói: "A Duyên rất muốn song tu sao?"

Tiêu Duyên gật đầu.

Quân Dao thở dài trong lòng, nàng tự nhiên không phải không nguyện cùng A Duyên đồng tu, chỉ là các nàng rất lâu không làm việc phu thê, nàng không khỏi khϊếp đảm ngượng ngùng.

Tiêu Duyên lại thăm dò hỏi: "Chúng ta tối nay chỉ tu nửa cuốn có được hay không?" Nàng đem tập tranh ghi nhớ rõ ràng, trình tự mỗi một bức họa đều nhớ, nghĩ thầm nửa cuốn cũng đã rất nhiều rồi, lưu nửa cuốn chờ ngày mai lại tu.

Quân Dao nhìn nàng, gật đầu một cái.

Tiêu Duyên mặt giãn ra mà cười, nhưng mà thoáng qua, nàng liền khẩn trương lên, nhìn Quân Dao, không biết ra tay từ đâu. Nàng rất tỉ mỉ mà nhớ lại tập tranh, cũng không nghĩ ra các nàng làm sao biến thành tư thế kia.

Chuyện giường thơm, cần hướng dẫn rất nhiều.

Quân Dao thấy nàng mờ mịt, nhịn xuống xấu hổ, dò người qua, hôn mắt nàng một cái. Tiêu Duyên theo bản năng mà chớp mắt, cái hôn kia dừng trên mắt nàng một chốc, lại đi xuống, cùng nàng môi răng tương tiếp.

Lần này không phải lướt qua liền thôi.

Quân Dao đầu tiên là dán vào, để Tiêu Duyên thích ứng một lúc, chốc lát, nàng nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi dưới của nàng.

Tiêu Duyên thân thể cứng đờ, một cử động cũng không dám, Quân Dao đưa tay khẽ vuốt gáy nàng, như đang động viên, lại tựa như trêu chọc. Tiêu Duyên dần dần ngã vào trong ngực nàng, không khẩn trương như nãy nữa. Nàng vụng về đáp lại lên nàng, ngây ngốc, không có chương pháp gì, nhưng mà chỉ là một khanh xích thành cùng thương yêu kia, liền đủ để khiến Quân Dao đồng dạng say mê.

Tiêu Duyên thân thể triệt để mềm nhũn, ở trong lòng Quân Dao, hóa thành một bãi nước. Quân Dao một bên hôn nàng, một bên đem nàng đặt dưới thân, một tay tiếp tục khẽ vuốt vành tai nàng động viên, một tay đi xuống, cởi ra vạt áo nàng.

Vạt áo tản ra, Tiêu Duyên chợt nhớ tới cái gì đó, nàng mở con mắt ra, thanh âm oa oa, nói ra: "Không đúng, ta ở trên."

Bên trong tập tranh, nàng ở trên.

Nàng vừa nói, vừa đứng dậy, nắm lấy eo Quân Dao, đè lên người nàng.

Quân Dao mím mím môi, có chút chưa sẵn sàng, lại có chút kinh ngạc. Tiêu Duyên học động tác của Quân Dao vừa rồi làm nàng, trước tiên hôn nhẹ con mắt nàng, lại hôn môi nàng.

Quân Dao xấu hổ càng mạnh mẽ, cũng không có mâu thuẫn gì, nằm dưới thân Tiêu Duyên, ôn nhu nghênh hợp nàng.

Tiêu Duyên cùng nàng môi răng gắn bó, nàng yêu mùi vị của A Dao cực kỳ, không rời mà hôn nàng.

Một đêm chưa chợp mắt, chỉ tu nửa cuốn, sớm bị Tiêu Duyên ném đến nơi nào không biết. Nàng ban đầu còn bắt chước tập tranh, dần dà liền chỉ tự mình tùy hứng. Linh thú dã tính dường như cũng chỉ vào lúc này hiển lộ.

Quân Dao bị nàng ồn ào mệt mỏi, trời gần sáng mới ngủ.

Cho đến buổi trưa mới tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, bên cạnh không có Tiêu Duyên. A Duyên luôn luôn dậy muộn hơn nàng, lúc này lại không thấy bóng dáng, Quân Dao liền muốn đứng dậy đi tìm, mới vừa vừa ngẩng đầu, liền thấy một bé hổ con nằm úp bên gối nàng, ngủ say như chết.

Tiêu Duyên chẳng biết từ lúc nào biến trở về hình thú.

Quân Dao bật cười, lại tiếp tục chợp mắt, lần thứ hai ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại, tà dương nghiêng mình chiếu vào cửa. Hổ con cũng tỉnh rồi, ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, nàng dán tới, lấy lòng cọ cọ nàng.

Quân Dao hồi lâu chưa từng ngủ như thế, trên người có chút vô lực, nhưng vẫn giơ tay sờ sờ nàng, nói: "Nhanh biến trở về."

Tiêu Duyên chớp chớp mắt, linh quang lóe lên, biến trở lại hình người, nàng nhìn Quân Dao, thử thăm dò nói: "A Dao, trời sắp tối rồi, chúng ta lại tu một hồi đi."

Quân Dao không cho.

Tiêu Duyên lá gan như phì rồi, mềm mại mà khẩn cầu, muốn lại tới một lần nữa. Song tu rất tốt, A Dao sẽ trở nên xinh đẹp, nàng thích cực kỳ, muốn lại tới một lần nữa.

Chỉ là Quân Dao không chịu. Nếu nàng ấy không chịu đáp ứng, Tiêu Duyên không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn bồi tiếp bên người nàng.

Chuyện song tu, mở mang xong liền không dừng lại được.

Hổ con mỗi đêm đều quấn quít lấy Quân Dao, muốn hôn hôn, muốn ôm một cái, còn muốn liếʍ liếʍ. Mấy ngày kế tiếp, Quân Dao không thể không cùng nàng định quy định mới, cách ba ngày mới tu một lần.

Hổ con nghe lời quen rồi, không biết làm sao phản kháng, chỉ có thể ủy khuất mà đáp ứng. Ba ngày một lần, đối với hổ con mới vừa được nếm tư vị mà nói, có chút ít, nàng không thể làm gì khác ngoài mỗi lần đầu đặc biệt quý trọng, rất sớm lên giường chờ Quân Dao, nháo trò liền muốn đến hừng đông, vô cùng không biết tiết chế. Nếu Quân Dao biết được lại rút ngắn thời gian, A Duyên nhất định sẽ càng giận dỗi, chỉ có thể bồi tiếp nàng hồ đồ.

Cũng không biết vì cái gì, hôm sau tỉnh lại, Tiêu Duyên đều sẽ biến trở về hổ con, hoặc y ôi trong lòng Quân Dao, hoặc nằm bên gối nàng, trở nên đặc biệt thích làm nũng.

Phương pháp song tu, chỉ có ích với người tu vi thấp, nếu không có như vậy, Quân Dao mới không dám cùng nàng đồng tu.

Nàng cách phi thăng rất gần, hơn một ngàn năm trôi qua, có ý định dừng lại tu luyện, chờ Tiêu Duyên đuổi tới, mới cùng nàng thành tiên. Tiêu Duyên cũng rất nỗ lực, tu vi tăng rất nhanh.

Chờ lúc nàng đột phá Đại Thừa kỳ, tiến vào Đại Thừa hậu kỳ, cùng Quân Dao không phân cao thấp, cũng giống như Quân Dao năm đó, rơi vào trong bình cảnh.

Quân Dao liền dẫn nàng xuống núi, đi lại bên trong nhân gian.

Nhân gian huyên nháo, không giống trên núi, thế gian bách thái, lại khiến người tỉnh ngộ. Tiêu Duyên dù sao chưa từng ở chung với phàm nhân, nàng nhìn cái gì đều hứng thú dạt dào, cũng không có hiển lộ ra không thích ứng.

Các nàng mua một tiểu viện trong một tòa thành phồn hoa. Quân Dao tiền vật rất nhiều, đều là Hán Vương để cho nàng, đủ để phàm nhân bình thường tiêu xài ba đời, vẫn còn dư thừa. Quân Dao ít khi dùng đến tiền, tất nhiên là đều lưu lại.

Lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng.

Bên phải các nàng là một hộ thương nhân. Nam chủ nhân quanh năm buôn bán ở bên ngoài, chỉ chừa nữ chủ nhân ở nhà, gia đình kia thường xuyên đóng chặt cửa, không mấy qua lại với đồng hương, dù cho như vậy, Tiêu Duyên vẫn thỉnh thoảng nghe đến một ít phụ nhân bàn tán về nhà này.

Ở bên trái chính là một đôi lão nhân tuổi gần thất tuần. Lão phụ yêu lải nhải, mà lão ông lại dễ quên, hay làm cho lão phụ tức giận, hai vị lão nhân như tranh cái không ngớt miệng. Tiêu Duyên rất thích xem bọn họ ồn ào, luôn cảm thấy tràn đầy chuyện nhà khói lửa. Đối với hổ con ở trong núi một thời gian dài, loại náo nhiệt này phàm nhân mới có, vô cùng tươi mới.

Nàng dáng vẻ xinh dẹp, lại ngoan ngoãn, con mắt sạch sẽ đến như chưa từng trải qua khổ đau, là kiểu trẻ ngoan lão nhân gia yêu thích nhất. Không lâu lắm, hai vị lão nhân liền cùng nàng thân quen, xem nàng như cháu ngoan, lôi kéo tay nàng hỏi nàng bao lớn, cho nàng trái cây ăn. Tiêu Duyên rất ngoan ngoãn, trả lời nàng mười lăm tuổi, trái cây của a ông a bà rất ngon, rất ngọt.

Nàng ngoan, lại thông minh, miệng còn ngọt. Các lão nhân càng thêm thích nàng, thỉnh thoảng còn cùng nàng oán giận bạn già không được.

Lão phụ oán giận lão ông hay quên, hay kéo chân sau của bà. Lão ông oán giận lão phụ lải nhải, một câu nói lặp đi lặp lại, nghe đến lỗ tai lên kén.

Tiêu Duyên mỗi lần đều nghe một lỗ tai oán giận về nhà, lặng lẽ nói cho Quân Dao nghe, lại nói: "A ông cùng a bà luôn không ưa nhau, nhưng bọn họ thật ra rất tốt."

Quân Dao mỗi lần nghe nàng nói như vậy, đều là nở nụ cười mà thôi.

A Duyên từ nhỏ đã bị nàng bảo hộ dưới cánh chim, thấy nhân sinh bách thái quá ít, vì vậy nàng mặc dù tu luyện cực nhanh, đến thời điểm nhất định, cũng sẽ dừng lại không tiến lên được, đó là do đạo tâm bất ổn.

Gặp nhân thế một lần, nhìn một chút ấm lạnh, hữu ích cho nàng tu hành đạo tâm.

Qua ba năm, lão ông dễ quên kia rốt cục đem tất thảy đều quên đến sạch sành sanh, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, hắn không nhận ra con cháu, cũng không nhớ được lão phụ. Lão phụ yêu ghét bỏ hắn nhất, nhưng đến lúc đó, nàng trái lại không càm ràm nữa, kiên nhẫn chăm sóc lão ông như biến trở lại thành trẻ con.

Tiêu Duyên nhẹ dạ, mỗi lần thấy a bà dẫn a ông một mặt mờ mịt, ở trong viện tản bộ, nói chuyện cùng hắn, a ông lại cái gì đều nghe không hiểu, liền khổ sở cực kỳ, nhưng nàng lại minh bạch rất nhiều.

Năm đó, A Dao cùng nàng kết làm đạo lữ, nói muốn đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia cách, nàng đáp ứng rồi, cũng chắc chắc tất không cùng A Dao chia lìa. Nhưng thấy đôi vợ chồng già này rồi, lời thề kia càng thêm trở nên nặng nề.

Nàng không cùng A Dao chia lìa, bất luận phát sinh cái gì, các nàng đều không chia lìa.

Ngoại trừ đôi lão nhân gia này, Tiêu Duyên còn thấy rất nhiều những tình đời khác, nàng gặp qua quan lại bóc lột bách tính, gặp qua dân nổi lên mà gϊếŧ quan, thấy được do con người vì một miếng cơm bí quá hóa liều, thấy được người vong ân phụ nghĩa, quay đầu liền đối với ân nhân nâng đao.

Chuyện thế gian, cái gì cũng có. Lòng người là khó lường nhất, lúc tốt đẹp, quên mình vì người, đại công vô tư, liền mạng đều có thể lấy ra. Lúc hiểm nguy, mạng người không đáng giá một đồng, vì mấy đồng tiền, một chút chỗ tốt, dễ dàng liền có thể hại người.

Hổ con nhìn đến quá nhiều, dần dần, cũng hiểu rất nhiều, đạo tâm chính là tại lúc nàng cảm ngộ mà dần vững chắc. Tu vi cũng tiến triển cực nhanh.

Tại một trăm năm sau, không trung chợt thiên lôi chấn động.

Quân Dao cùng Tiêu Duyên lôi kiếp song song giáng lâm.

Các nàng sống quá thiên lôi. Tiên nhạc tề tác, ráng màu đầy trời, tiếp dẫn ánh sáng như cầu vồng giáng thế, soi sáng ở trên thân hai người.

Trải qua nhiều đời như vậy, gần nhau mấy ngàn năm, các nàng rốt cục đắc đạo thành tiên, không hề bị luân hồi ràng buộc, đời này kiếp này, vĩnh viễn, lại không chia lìa.