Chương 126

"Song tu như thế nào."





Mặc dù cũng âm thầm nghĩ tới trong lòng, A Duyên tính tình mềm mại, giống hệt Hán Vương, chờ hoá hình, dáng dấp có lẽ cũng sẽ tương tự Hán Vương. Nhưng mà, điều này cũng chỉ nghĩ đến mà thôi, Quân Dao chưa bao giờ xem đây là thật.

Tiêu Duyên trông tương tự Hán Vương cực kỳ ngồi xếp bằng, biết được bản thân đột phá Hóa Hình, biến thành hình người, nàng thu lại linh khí, mở mắt ra.

Tiêu Duyên có chút không quen, nàng cúi đầu nhìn tay mình một chút, cong cong ngón tay, lại nhìn bàn tay một chút, bàn tay không còn đệm thịt nữa, nàng ngẩng đầu tìm Quân Dao, cau mày nói: "Móng vuốt."

Quân Dao mỉm cười: "Biến thành người, chính là tay."

Tiêu Duyên mím mím môi, lại níu níu ống tay áo. Áo bào rộng màu trắng, thêu viền đen, thật tinh xảo tú nhã. Hổ con níu một hồi, quần áo bị níu lên, không còn kề sát da thịt nữa, nàng trợn to hai mắt, rất kinh ngạc, lại nhìn Quân Dao nói: "Da lông nhéo đi lên."

Quân Dao trả lời nàng: "Đây là quần áo, có thể đổi."

Tiêu Duyên gật gật đầu, nàng biết, lớp da lông này có thể đổi, nàng cùng Quân Dao đồng thời sinh hoạt, dùng tướng mạo của con người hành sự, nhìn quen đã lâu, nhưng mình biến thành như vậy, liền không quen lắm.

Nàng nhớ tới cái gì đó, liền vội vàng đưa tay sờ lên cổ một cái, tay chạm phải một mảng trơn bóng nhẵn nhụi, da lông sau cổ cũng không còn, vậy A Dao sau này không thể tóm da lông của nàng nữa rồi.

Tiêu Duyên rất tò mò, cúi đầu đánh giá bản thân, một lúc sờ sờ ống tay áo, một lúc lại dùng tay phải đâm đâm tay trái một cái. Biến thành tay thuận lợi hơn móng vuốt nhiều lắm, nhưng trên mu bàn tay không có da lông bao lấy, trống trơn, Tiêu Duyên không quen.

Nàng khó chịu một lúc, bỗng nhiên phát hiện Quân Dao ngoại trừ trả lời nàng hai câu, đều không nói gì. Tiêu Duyên lại nhìn Quân Dao. Quân Dao ở ngay bên người nàng, thấy nàng quay đầu nhìn sang, tấm khuôn mặt quen thuộc kia đối diện nàng, nàng càng khó có thể kiềm chế, nhấc tay sờ xoạng khuôn mặt Tiêu Duyên.

Dáng vẻ mười bốn, mười lăm tuổi, nét trẻ con chưa cởi, chính là thời điểm ngây ngô nhất. Quân Dao nhìn nàng chăm chú, cũng không nói một chữ.

Hổ con ngượng ngùng, lại cảm giác không có da lông sờ sờ cũng rất thoải mái, nàng bản năng cọ cọ, còn muốn xoay người đem cái bụng lộ ra, cũng để cho A Dao sờ sờ. Đang muốn dùng móng sau đạp, mới phát giác nàng đã hóa thành hình người rồi, người thân thể rất dài, không nhanh nhẹn một chút nào.

Hổ con nhất thời liền cụp lông mày, khe khẽ thở dài.

Quân Dao cười cười, hỏi: "Vì sao thở dài?"

Tiêu Duyên là phàm nhân buồn rầu: "Như vậy không được, ở trong rừng không săn được mồi, sẽ chết đói."

Thân thể dài, lại không thể cất bước bằng bốn móng, liền không thể nhảy, nhào lộn được, trên móng vuốt không bén nhọn, răng cũng không sắc bén. Dáng dấp như vậy làm sao săn được con mồi.

Chẳng trách trong rừng không có phàm nhân ở lại, bọn họ sẽ không thể đi săn.

Tiêu Duyên rất buồn rầu: "Phàm nhân tuổi thọ ngắn, nhất định là săn không con mồi, chết đói." Dứt lời, nàng lại thở dài, nhẹ nhàng nói: "Thật đáng thương." Trong lòng đã làm ra quyết định, nếu gặp gỡ phàm nhân tuổi già, nhất định phải chia cho họ chút thịt. Nàng tuy rằng đã sớm ích cốc, nhưng bởi vì rất yêu thích tay nghề của Quân Dao, thường thường sẽ ngậm một con thỏ trở về, cầu Quân Dao nướng thỏ ăn.

Quân Dao không nhịn được cười, cùng hổ con giải thích: "Người mặc dù thể trạng gầy yếu, khó địch nổi mãnh thú, nhưng bọn họ đầu óc thông tuệ, tay lại linh xảo, biết đặt bẫy, biết chế bẫy săn, cung tên, có là mãnh thú hung mãnh, đều có thể hàng phục."

Tiêu Duyên kinh ngạc.

Quân Dao thừa dịp này nói với nàng, người cùng thú vật đi không giống nhau, giúp nàng thích ứng hình người.

Hổ con hiếu học, toàn bộ đều nghe đến, chờ nàng học xong rồi, nàng nói: "Ta cũng muốn dùng bẫy bắt thỏ."

Quân Dao nói: "Được, ngày mai sẽ dạy ngươi làm cạm bẫy."

Tiêu Duyên rất chăm chú, gật gật đầu, biểu thị nàng sẽ cố gắng.

Sau đó nàng thử đứng lên. Hai cái móng vuốt cất bước, có chút khó chịu. Tiêu Duyên đi một vòng, thật vất vả khiến tứ chi của bản thân hài hòa, sau đó học đi đứng tự nhiên một chút.

Thời gian còn lại của ngày hôm đó, Tiêu Duyên chuyên tâm học thu lại thói quen của hổ con, để bản thân giống như một con người.

Nàng cảm thấy sau gáy có chút ngứa, muốn giơ móng sau giẫm một cái, phát hiện bất tiện, mới bỏ đi cái ý niệm này, đưa tay ra sau, dùng đầu ngón tay cào cào.

Trong viện có một chim ngừng lại, nàng theo bản năng muốn nhào đến, chụp lấy con chim. Đạp móng sau, lúc muốn mượn lực chân trước, mới phát giác chân trước cách mặt đất quá xa, không thể nhào, nàng chỉ có thể nhìn con chim đập cánh bay đi.

Sau khi hóa hình, quá bất tiện đi.

Nhưng Tiêu Duyên rất nhanh lại phát hiện, hình người rất tiện dụng, nàng muốn lấy vật gì, không cần ngậm, có thể dùng tay cầm lên, tầm nhìn cũng cao, nhìn ra càng xa hơn, da lông có thể cởi ra, có thể thay mới, có thể làm rất nhiều việc mà lúc là hổ con không thể làm.

Tiêu Duyên đang dần dần thích ứng.

Nàng thích ứng rất nhanh, cũng thích ứng rất khá, Quân Dao vẫn chưa có quá nhiều can thiệp, chỉ ở bên nhìn xem. Nhưng nàng phát hiện, Tiêu Duyên thật sự càng ngày càng giống Hán Vương, không chỉ là vẻ bề ngoài, còn có cử chỉ. Tư thế nàng cất bước, vẻ mặt lúc suy nghĩ, vẻ mặt lúc vui vẻ, theo quá trình thích ứng của hổ con mà càng tương tự.

Này có thể xưng là ly kỳ, Quân Dao không nghĩ ra vì sao A Duyên có thể tương tự điện hạ đến như thế, nhưng nàng lại không khắc chế được mà mê muội.

Vào đêm, tu luyện qua đi, nên nghỉ ngơi.

Qua Kim Đan kỳ, liền không cần ăn uống ngủ nghỉ, nhưng Tiêu Duyên vì hôn nhẹ trước khi ngủ, vẫn kiên trì ngủ mỗi ngày. Nàng lên giường trước, chờ A Dao đến ôm một cái. Nhưng nàng đợi một lúc, Quân Dao vẫn chưa lại đây.

Tiêu Duyên kỳ quái, muốn đi tìm Quân Dao, Quân Dao mới xuất hiện ở trước cửa. Nàng đi vào cửa, ngồi ở bên giường.

Tiêu Duyên nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt hổ con lúc được vuốt lông. Quân Dao cười cười, nắm chặt Tiêu Duyên tay, nặn nặn. Tiêu Duyên nằm xuống, nhìn Quân Dao nói: "Hôn nhẹ."

Quân Dao chần chờ chốc lát, nói: "Sau khi hóa hình, tạm thời không thể hôn nhẹ như vậy."

Tiêu Duyên lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu nháy mắt, sau đó mím mím môi, hỏi: "Chỉ có hổ con mới có thể hôn nhẹ sao?"

Quân Dao nhất thời không biết trả lời như thế nào, hình người cùng hình hổ tất nhiên là không giống, nhưng cũng không phải là hình người lại không thể thân mật, nàng rất muốn cùng A Duyên thân cận, nhưng A Duyên vẫn còn cái gì cũng không biết. Quân Dao không khỏi hối hận, phải mang A Duyên đến thế gian du ngoạn nhiều một chút, để nàng thông nhân sự, mà không phải một lòng đốc thúc nàng tu luyện.

Quân Dao không hề trả lời, Tiêu Duyên lại nói: "Hổ con là A Duyên, hoá hình rồi cũng là A Duyên." Nàng không hiểu giữa hai người có gì sai biệt, nàng biến thành ra sao, đều là A Duyên.

Quân Dao lặng yên rồi lại lặng yên, nằm xuống bên người Tiêu Duyên, đưa nàng ôm vào trong ngực.

Ôm một người cùng ôm một bé hổ con liền không giống, Quân Dao nhẹ nhàng xoa xoa gáy Tiêu Duyên, ôn nhu hỏi: "A Duyên có còn nhớ ta từng đáp ứng, sau khi hoá hình, có thể làm cái gì?"

Tiêu Duyên cảm thấy như vậy cũng rất thoải mái, không thể hôn nhẹ cũng chẳng tiếc nuối, nghe xong Quân Dao, nàng cẩn thận suy nghĩ, không lâu lắm liền nhớ đến. Tiêu Duyên ánh mắt sáng lên, nói: "Song tu."

Quân Dao cong cong môi, lại cảm thấy ngượng ngùng, nàng vội cúi đầu hôn mi tâm Tiêu Duyên một cái, nhờ vào đó để che dấu.

Tiêu Duyên mặc dù hóa thành hình người, sự nhạy bén của thú vật vẫn còn, nàng lập tức liền phát hiện, cái hôn nhẹ này, cùng hôn nhẹ lúc là hổ con không giống. Đôi môi A Dao mềm mại, kề sát giữa lông mày của nàng, mặc dù như lướt qua, rất nhanh liền rời đi, Tiêu Duyên vẫn cảm thấy tâm nàng, cũng giật giật theo.

Nàng vừa hiếu kỳ vừa chờ mong, hỏi: "Đây cũng là song tu sao?"

Quân Dao chưa nói phải, cũng không có phủ định, chỉ nói: "Ngày mai sẽ dạy ngươi, được không?"

Hổ con gật đầu, đáp ứng rồi, lại cầm tay Quân Dao đặt ra sau cổ, chân thành nói: "Còn muốn sờ sờ."

Quân Dao như nàng mong muốn, nhẹ nhàng xoa xoa gáy nàng, hổ con vui mừng đến cuộn tròn, nằm trong lòng Quân Dao, chỉ chốc lát sau, liền vào giấc ngủ.

Cái quyển phương pháp song tu bên trong động phủ của Đàm Quang đạo nhân kia, Quân Dao cũng xem qua, mà nhớ kỹ, công pháp thế gian, ít có nàng không hiểu. Nàng đem linh giản đọc một lần, đã biết cuốn công pháp này chính là phương pháp thượng thừa, dựa theo cái này tu luyện, xác thực có rất nhiều lợi ích đối với tu vi.

Song tu vốn là phương pháp thường dùng giữa Yêu tu với Yêu tu, chỉ cần không phải bên này xem bên kia như lô đỉnh để gặt hái, phương pháp này chính là chính đạo.

Chỉ là muốn dạy Tiêu Duyên cuốn công pháp này, không thể thiếu phải giải thích với nàng chuyện giường chiếu.

Quân Dao bản tính đoan trang, tất nhiên không dùng miệng để giải thích chuyện giường chiếu rồi.

Các nàng trải qua nhiều đời như vậy, đến một đời này, lại tựa như tái diễn lại viễn cảnh cùng Hán Vương chung đυ.ng năm đó.

Năm đó tiểu Hán Vương, đã từng đỏ mặt hỏi nàng chuyện giường thơm.

Tiêu Duyên ngủ rất say, một tay nắm lấy mép váy Quân Dao, một tay khoát bên hông nàng. Quân Dao nhìn nàng một chút, không nhịn được lại vuốt ve gò má nàng. Bởi vì sợ đánh thức nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, liền thu tay về.

Ngày hôm sau Tiêu Duyên tỉnh lại, không thể chờ đợi được mà truy hỏi Quân Dao, song tu như thế nào, làm sao song tu.