Chương 125

"Hóa hình."





Hổ con yêu thích, nàng xoay người, con ngươi đen láy phản chiếu ánh lửa, trông có vẻ rất sáng, năn nỉ Quân Dao nói: "Còn muốn."

Lúc trước A Dao hôn nhẹ, nàng cũng thích, nhưng mà lần này, cùng lúc trước, hình như không giống. Giống như sẽ nghiện vậy, nàng muốn càng nhiều hơn nữa.

Quân Dao lại không cho, nàng cười cười, nói với hổ con: "Mỗi ngày trước khi ngủ chỉ được một lần."

Hổ con cau mày, rất không hài lòng.

Quân Dao thuyết phục nàng: "Hôn nhẹ chính là mỗi ngày một lần."

Đây là quy củ đã định ra từ nhỏ cho hổ con, rất có sức thuyết phục. Hổ con suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, liền gật gật đầu, đáp ứng.

Mỗi ngày một lần, trước khi ngủ mới có, nàng phải mau ngủ, đến hừng đông, chính là một ngày mới rồi.

Tiêu Duyên vừa nghĩ như thế, lập tức nhắm mắt lại.

Hổ con dễ ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ say rồi, nằm nhoài trên gối Quân Dao, hai cái móng vuốt nâng ở trước ngực, bụng nhỏ có quy luật mà chập trùng. Quân Dao sờ sờ bụng nàng, tựa hồ tốt hơn hôm qua một chút, hổ con ăn no, trên bụng có chút phình. Nhưng sờ lên trên, vẫn gầy, xương sườn rất rõ ràng khắc trên đầu ngón tay.

Muốn nuôi béo hổ con, tự không phải công lao một ngày. Quân Dao cũng không gấp, nàng tỉnh lại, liền sẽ không để A Duyên phải chịu khổ.

Chỉ là A Duyên đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, dựa theo tiến triển việc tu luyện của nàng, có hi vọng hóa hình trong hai trăm năm. Lúc mới vừa thu dưỡng hổ con, Quân Dao chưa từng nghĩ tới dáng vẻ lúc nàng ấy hóa hình là như thế nào. Lúc này màn đêm sâu thẳm, ngoài động gió Bắc gào thét, bên trong động hổ con ở trên gối nàng ngủ say như chết. Quân Dao nặn nặn móng vuốt nhỏ của nàng ấy, không khỏi mong đợi.

Tính cách A Duyên đời này, giống Hán Vương vô cùng, có lẽ sau khi nàng ấy hóa hình, cũng sẽ tương tự Hán Vương, mi thanh mục tú, nhu hòa trong sáng. Nhưng nếu thật sự là như thế, các nàng xem như thật sự trở về nguyên điểm.

Nhưng nếu A Duyên sau khi hoá hình không giống Hán Vương, Quân Dao cũng không tiếc, chỉ cần là nàng ấy là tốt rồi, biến thành dáng vẻ gì, là một chuyện không quá quan trọng. Nàng đời đời tìm kiếm, đi theo cũng chỉ là một tia hồn phách kia.

Nàng chỉ ngẫm lại mà thôi.

Hổ con trở mình, biến thành tư thế nằm xuống, đuôi phía sau quét một hồi, lập tức ngoan ngoãn buông xuống, hai mắt vẫn khép chặt, không có tỉnh lại.

Quân Dao lại nhìn nàng một chút, mới thu mắt về, chữa thương cho mình.

Các nàng ở lại trong cốc chừng hai mươi năm.

Hổ con đột phá Kim Đan kỳ, Quân Dao thương thế tốt hơn phân nửa, đủ phá tan kết giới trong cốc, mới rời đi Linh Sơn, trở về Thái Ất Sơn.

Chuyến này vào Linh Sơn, chính là một trăm mười năm. Khi ra ngoài núi, băng tuyết triền miên, chợt có cơn lốc tàn phá, lúc rời đi, ngoài núi vẫn là dáng vẻ đó, tuyết đọng dày đặc, tuyên cổ bất biến.

Khác với lúc đến đó là, bên trong sơn cốc không còn ấm áp dào dạt bốn mùa như xuân nữa, cũng biến thành một mảng đất trời ngập tràn băng tuyết rồi.

Quân Dao cùng hổ con trở lại Thái Ất Sơn.

Lúc các nàng rời núi, là đầu hạ, trở về vừa vặn là thời khắc cuối hạ đầu thu mát mẻ. Vừa nhìn đến, như đi rồi một mùa hạ bình thường.

Một trăm mười năm năm gió táp mưa sa, trên núi nhà gỗ rách nát đến không ra hình dáng, cỏ lau bao trùm nóc nhà cũng sụp hơn nửa, trong viện tích một tầng lá rụng dày đặc. Cái cây trước sân ngày thường cùng hổ con chơi đùa, thô to hơn một vòng, trên cây khô lưu lại dấu móng tay cũng không thấy nữa. Gió mát thổi đến, lá cây rơi xuống, hoang vu tiêu điều, hoàn toàn không có dáng vẻ lúc trước.

Hổ con là thú, không hiểu thương cảm của con người lắm, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, hạ nói: "Ổ hỏng rồi, không ở được."

Cho dù các nàng chưa đẩy cửa tiến vào, chỉ nghĩ thôi, đều có thể nghĩ ra tình hình trong phòng cột nhà ngã xuống đất, mạng nhện giăng đầy, bụi đất mù mịt. Hổ con rất thích Thái Ất Sơn, nhưng nàng mới rời đi hơn trăm năm, ổ liền hỏng rồi.

Quân Dao thấy nàng thất lạc, đang muốn an ủi nàng, đã thấy hổ con bỗng nhiên đem bản thân biến lớn, thành một con hổ lớn uy vũ, quay đầu nói với Quân Dao: "Không sợ, ta lông dài, ngủ sát bên ta, không lạnh."

Nàng chính là biến thành một con hổ lớn, vẫn không cởi xuống được một thân ngờ nghệch.

Quân Dao mỉm cười, sờ đầu nàng, da lông quả nhiên vẫn mềm mại, chỉ là dài hơn hổ con một chút. Hổ bự run lỗ tai, nhìn Quân Dao, nhìn qua ngây ngốc, lại giũ giũ lông, chân thành nói: "Đã ấm rồi, không lạnh nữa."

Quân Dao hôn mê mấy năm, Tiêu Duyên sợ ban đêm hàn khí nặng, lạnh hỏng nàng, liền biến thành con hổ lớn, nằm sát bên Quân Dao, sưởi ấm cho nàng, quả nhiên đã có chuyện này. Nàng đối với một thân da lông của bản thân rất tin tưởng.

Quân Dao cũng không nói nàng không sợ lạnh, trước tiên khen ngợi hổ con, sau đó lại nói: "Nhà gỗ hỏng rồi, nhưng có thể tái tạo lại."

Hổ con ngẩn ngơ, mới nhớ tới Quân Dao rất lợi hại, nhà gỗ này là lúc trước nàng trong nháy mắt biến ra. Các nàng ở trong cốc qua nhiều năm như vậy, Quân Dao đầu tiên là hôn mê, sau khi tỉnh lại, cũng chỉ vì nàng thích khó, bắt cá, nấu nướng, ít có dùng đến phép thuật, nàng lại nhất thời quên mất A Dao rất lợi hại.

Hổ con gật gật đầu, lui lại một chút, để cho Quân Dao thi pháp.

Quân Dao đối với nhà gỗ, làm cái quyết, đọc thầm một câu, hướng về nhà gỗ gảy ngón tay một cái. Chỉ trong chớp mắt, nhà gỗ kia liền rực rỡ lên hẳn, không hề rách nát hiu quạnh nữa rồi.

Hổ con hài lòng, chạy tới, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Bên trong không dính một hạt bụi, sàn nhà sạch sẽ, bàn con sạch sẽ, bên trong ổ nhỏ trước giường còn có một tiểu đằng cầu, đó là hổ con khi còn bé chơi. Nàng đi qua đem đằng cầu ngậm lên, muốn nằm thẳng bên trong ổ, mới phát giác nàng quá lớn, vội vã biến trở về, một lần nữa thành một bé hổ nho nhỏ, vừa vặn nằm vào trong ổ, sau đó đặt hai móng vuốt lên đằng cầu trong miệng, đem cằm gối lên, lắc đuôi một hồi, giữa lông mày đều là ý cười.

Quân Dao thấy vậy, cho rằng nàng rất thích ổ nhỏ đã lâu mới gặp, tối nay nhất định một mình ngủ trong ổ nhỏ rồi. Không ngờ đến tối, nàng liền tự giác nhảy lên giường, đoan đoan chính chính mà ngồi xong, chờ nàng trước khi ngủ hôn nhẹ.

Hôn nhẹ xong, nàng lại rất quen mà nằm xuống, ngậm thảm nhỏ đến đắp kín người, sau đó nhìn Quân Dao, muốn ngủ cùng.

Ổ nhỏ không còn là chỗ ngủ của nàng khi còn bé nữa, mà biến thành chỗ vui chơi yêu thích của nàng. Nàng hiện tại, muốn A Dao ôm, mới có thể ngủ.

Quân Dao sủng nàng, tất nhiên là nàng muốn như thế nào, liền thuận theo nàng rồi. Hổ con liền định ra như thế, mỗi ngày ngủ cùng Quân Dao.

Các nàng từ Linh Sơn trở về, cũng không trắng trợn rêu rao, Quân Dao xưa nay biết điều, phiền chán huyết quang kiếm ảnh, câu tâm đấu giác của chúng yêu, không qua lại với người khác. Vì vậy việc các nàng trở về, lại không một yêu quái nào hay biết.

Hổ con ở bên trong động phủ của Đàm Quang đạo nhân chín mươi năm, từ phá cấm chế, thường xuyên đi vào trong động, có thể nói đã đi khắp mọi ngóc ngách, nhưng mà, lại hoàn toàn không biết bên trong động có bao nhiêu bảo vật, những bảo vật này, tùy tiện ném một cái vào thế gian, đều đủ để nhấc lên gió tanh mưa máu ở Yêu giới.

Quân Dao biết được, nhưng nàng một cái cũng không lấy.

Đàm Quang đạo nhân tu vi cao thâm, không phải người mà nàng có thể đối địch, các nàng lưu lại trong sơn cốc hơn một trăm năm, hắn không đến nỗi không có cảm giác. Quân Dao tuy bị hắn gây thương tích, đến nay còn chưa khỏi hẳn, vẫn cảm kích hắn không truy cứu, vì vậy vật trong động phủ, toàn bộ trở về nguyên dạng, vẫn chưa mang ra một cái.

Nguyên bản các nàng đi, chính là tìm công pháp tu luyện của Linh thú, công pháp đã bị Tiêu Duyên toàn bộ gánh vác rồi, này đã là chỗ tốt lớn nhất, còn những bảo vật khác, các nàng tự nhiên không lấy.

Lúc hổ con ở Linh Sơn, tu luyện khắc khổ, không thể chờ đợi được nữa mà muốn lớn lên. Nhưng rốt cuộc nàng tính tình trẻ con, nguy nan qua đi, về đến nhà, lại lén lười biếng, không chăm chỉ nữa rồi.

Quân Dao cũng không giục nàng, tùy theo nàng chơi đùa khắp nói.

Nhưng chơi mấy ngày, hổ con liền mất hứng. Năm đó, nai con, mèo con, cáo nhỏ cùng nàng chơi đùa, toàn bộ không thấy, thú nhỏ trong núi đều thay đổi một nhóm, nàng lại không quan biết.

Thú hoang tuổi thọ có hạn, hơn trăm năm qua đi, tất nhiên đã qua đời từ lâu, làm gì chờ đến hôm nay. Quân Dao thở dài trong lòng, an ủi: "A Duyên có thể kết giao bạn mới a."

Hổ con thất vọng lắc lắc đầu: "Bọn họ lại không chơi với ta, thấy ta liền chạy."

Không có những động vật nhỏ khác chơi với nàng, hổ con cảm thấy rất cô đơn, như lại nhớ tới trời đất ngập tràn băng tuyết bên trong Linh Sơn.

Nàng ít kinh qua nhân sự, không biết nguyên do, Quân Dao lại biết được. Loài thú trực giác nhạy cảm, có bản năng xu lợi tránh hại, A Duyên đã là một con tiểu yêu quái lợi hại, trên người tạo thành một luồng uy thế. Nàng rất cao hứng tiến đến trước mặt những tiểu bằng hữu khác, muốn cùng chúng nó chơi đùa, những tiểu bằng hữu cảm thấy con tiểu yêu quái đến là ăn chúng, tất nhiên là muốn chạy rồi.

Nàng là một con không có Tiểu Hỏa bạn gan bàn tay hổ con càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt ở trong đôi mắt đảo quanh, cứng ngắc nhẫn nhịn không có rơi xuống.

Quân Dao tán thành nàng đi ra cửa chơi đùa, nhưng thấy nàng khổ sở như thế, cũng không thể im lặng, nói: "A Duyên rất muốn cùng chúng nó chơi?"

Hổ con nước mắt lưng tròng mà gật gật đầu: "Muốn."

Quân Dao âm thầm nhíu mày, trên mặt vẫn cười cười, lại hỏi: "A Duyên thích nhất sơn dương, hay con mèo kia?"

Hơn trăm năm trước, Tiêu Duyên cùng một con sơn dương vừa mới sinh ra, còn có một con mèo nhỏ chơi thân nhất, bởi vậy có một hồi không ăn thịt cừu.

Hổ con không biết vì sao nàng lại hỏi vậy, vẫn đáp: "Con mèo, nó biết leo cây."

Nàng có một lần đi đến bờ sông, bắt gặp một con mèo bị hổ rượt, con mèo kia biết leo cây, con hổ không làm gì được nó, sau đó nàng liền thường đi đến bờ sông, muốn cùng con mèo học leo cây, đi tới mấy lần, rốt cục nàng cũng gặp được. Con mèo kỹ năng leo cây đối với Bạch Hổ cũng không thích dùng, nhưng chúng chơi nhiều hơn, liền quen.

Quân Dao nhớ tới, lúc hổ con còn nhỏ, còn từng coi bản thân là một con mèo, nàng lại ăn sữa mèo mà lớn lên, đối với mèo xác thực thân cận rất nhiều.

Quân Dao nhìn nàng một chút, đứng dậy, đi vào trong phòng, điều tức dưỡng thương.

Tiêu Duyên còn chưa phát hiện Quân Dao không để ý tới nàng, nàng suy nghĩ một chút, thú nhỏ không chơi với nàng, sẽ không chơi đùa với nàng, đây cũng ép buộc không được, nàng vừa ngẩng đầu, phát hiện Quân Dao không thấy, cũng cùng đi vào phòng.

Quân Dao nghe thấy nàng đi vào, mở mắt ra. Hổ con ngồi xuống bên cạnh nàng, vẫn mệt mỏi. Quân Dao nặn nặn móng vuốt của nàng, hổ con liền đem móng vuốt đặt trong lòng bàn tay của nàng, lại cẩn thận thu đầu ngón tay lại, để tránh làm bị thương nàng. Quân Dao không khỏi nhẹ dạ, ánh mắt cũng nhu hòa xuống: "A Duyên còn có thể chơi cùng cái cây trong sân."

Cái cây kia, hổ con cũng rất thích, lúc nhỏ dùng nó luyện leo cây, chỉ là sau đó nàng thật sự biết leo rồi, cũng không chơi với nó nữa.

Tiêu Duyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, thế nhưng chốc lát sau, nàng liền lắc đầu một cái: "Không chơi, bọn họ không thích ta, ta cũng không chơi với bọn họ." Nàng dứt lời, trong giọng nói còn có chút thương tâm.

Quân Dao bật cười. Nàng kỳ thực cũng có tư tâm, lúc hổ con vẫn còn là Hán Vương, sẽ không thích nàng ấy ngắm nhìn những loài hoa khác. Đời này bản thân đem nàng nuôi lớn, tư tâm liền càng ngày càng lớn lên, chỉ mong trong lòng A Duyên chỉ có một mình nàng, cái khác cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ tới, đó mới tốt.

Chỉ là tư tâm về tư tâm, Quân Dao cũng không phải là người ích kỷ như vậy, Tiêu Duyên có thể khỏe mạnh lớn lên, năm đó nàng còn nghĩ tới tìm một chú hổ con cùng nàng ấy chơi đùa.

Nàng đang muốn giúp hổ con nghĩ cách, cũng không thể bắt nàng ấy cả ngày ở trong nhà gỗ, liền nghe Tiêu Duyên nói tiếp: "Cũng may, ta có A Dao, ta thích A Dao nhất, bọn họ không để ý tới ta cũng không sao, ta có A Dao là được rồi."

Nàng nói tới chân thành, trong mắt tràn đầy chân thành đều là ta có A Dao là được rồi.

Quân Dao cảm động, lại thoải mái, A Duyên như vậy, nàng vì sao phải để ý nàng ấy chơi với ai chứ? Chính là nàng vô duyên vô cớ biến mất mấy trăm năm, hổ con vẫn sẽ là hổ con của nàng, nàng nhất định sẽ đến nơi tìm nàng ấy, giấu một đường gian khổ nhớ nhung, chỉ cần có thể tìm thấy nàng ấy, liền cảm thấy cái gì cũng đáng giá.

Quân Dao vừa nghĩ như thế, bỗng liền giật mình.

Đây chẳng phải là cùng một tia hồn phách mà nàng đời đời kiếp kiếp tìm kiếm của người yêu hay sao?

Quân Dao tìm nhiều năm như vậy, trải qua nhiều đời như vậy, gặp qua nhiều lần Hán Vương chuyển thế quên mất nàng, dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng, mà nàng chỉ có thể đem những gì các nàng từng có, chôn sâu đáy lòng, nàng có rất nhiều lời muốn nói, cũng đều chỉ có thể nuốt xuống, xem bản thân chỉ là một người xa lạ, một lần nữa cùng nàng ấy quen biết. Một đời lại một đời mà cùng nàng ấy quen biết, một đời lại một đời mà vì nàng ấy liệu lý hậu sự.

Quân Dao đã từng cảm thấy oan ức, cảm thấy bất lực. Nàng lại bao dung, mạnh mẽ đến đâu, cũng là nữ tử, phàm là nữ tử, tâm địa đều mềm mại, cũng luôn có thời điểm yếu ớt. Nhưng nàng toàn bộ đều tiếp tục nhịn xuống, nàng không bỏ xuống được. Hán Vương luân hồi chuyển thế, cái gì đều không nhớ rõ, nàng thật ra đã sớm không cần hoa đào yêu cùng nàng ấy yêu nhau tại một đời nào đó nữa rồi. Nhưng nàng lại không thể rời bỏ tiểu điện hạ đối tốt với nàng không hề lưu lại kia.

Quân Dao bỗng nhiên rơi lệ, hổ con sợ hết hồn, vội vã dùng móng vuốt lau nước mắt cho nàng, lo lắng nói: "Không khóc không khóc."

Quân Dao gật gật đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng được. Hổ con phát hiện móng vuốt khó dùng, sốt ruột nói: "Không khóc, có A Duyên ở đây, không khổ sở."

Quân Dao cong cong môi, cười trong nước mắt: "Đúng, có A Duyên ở đây, ta không khổ sở."

Hổ con an ủi Quân Dao xong rồi, thở phào nhẹ nhõm, lại liên tiếp mấy ngày, cẩn thận để ý, không cho Quân Dao khổ sở. Nàng luôn cảm thấy A Dao thương tâm nhất định là vì nàng, tuy rằng A Dao nói, A Duyên thật ngoan. Tiêu Duyên vẫn cảm thấy nhất định là nàng làm A Dao không vui.

Quân Dao tìm được cách giải quyết cho hổ con, nàng cầu con báo tinh chuyên luyện đan, luyện một loại đan dược cho hổ con, có thể che đậy khí thế trên người, như vậy thú nhỏ trong rừng sẽ không sợ nàng.

Ngoài ra, lại đưa yêu đan của Cự Mãng cho báo tinh, thỉnh cầu hắn đem yêu đan luyện thành đan dược.

Nội đan của Mãng Xà tinh Hóa Thần kỳ, tính liệt khó thu, không thể trực tiếp nuốt, luyện thành đan dược, lại có kỳ hiệu tăng cao tu vi.

Hổ con ăn vào đan dược, lại chăm chỉ tu luyện, cuối cùng tại thời điểm nàng ba trăm tuổi, thành công hoá hình.

Hổ con hóa thành một tiểu cô nương, da lông của nàng hóa thành bào phục màu trắng, bào phục phiêu dật, cùng tiểu cô nương liền thành một khối, thật là tuấn tú.

Quân Dao thấy rõ dung nhan của tiểu cô nương, ngẩn người.





Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người dễ dàng có thể thêm Weibo của ta một hồi, bên trong Weibo có tin tức chương mới.

Tên Weibo: Thì ra xà tinh bệnh nhiều như thế