Chương 7: Giặt đồ lót cho con gái

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

"Đúng đúng." Anh vội vàng gật đầu: "Tôi không có nhiều hiểu biết về mấy loại áo ngực này, phiền cô chọn cho tôi một vài mẫu?"

"Không có vấn đề, anh có thể yên tâm. Em gái đi với chị nào." Nhân viên bán hàng cười tủm tỉm dắt con gái đi, để anh một mình lang thang trước cửa hàng đồ lót màu hồng, anh hận không thể mua cái mo để che mặt.

Qua khoảng hai mươi phút, Bùi Phù tới bảo anh thanh toán, anh quét mã xong thì cảm thấy cũng không quá đắt, mà còn mua được nhiều bộ để thay. Vừa ra tới cửa thì anh lại quay lại thêm wechat của nhân viên bán hàng kia, anh dự định ghé lại nữa.

Anh nhìn vào chiếc túi màu hồng mà thở phào nhẹ nhõm, thật ra, chuyện này là dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Sau đó, anh đưa con gái mình đến cửa hàng quần áo trẻ em. Thẩm mỹ của Bùi Phù cũng tốt, cô không cần anh phải bận tâm, anh ngồi một bên nhìn cô đổi tới đổi lui, bây giờ anh chỉ cần quét mã trả tiền là được, đỡ phải lo.

Bùi Mẫn xách túi lớn túi nhỏ đưa đứa nhỏ ăn Mcdonald"s, về nhà nhớ lại lời nhân viên nói đồ lót phải được giặt bằng tay, nên anh phải giặt đồ lót mới cho cô. Chuyện này nên là người phụ nữ trong nhà làm mới đúng. Anh không thể không thở dài, sau này cô sẽ lớn lên, sẽ bị hành kinh, sẽ yêu đương và kết hôn. Mảnh vải trong tay bị anh nắm chặt sau đó lại buông lỏng, nổi lên vài cái bong bóng. Anh không nghĩ đến việc kết hôn, có lẽ nên nhờ bà nội đến chăm sóc cô? Cũng không được, mẹ anh cũng có cuộc sống riêng, không cần phải hy sinh vì anh.

Treo đồ lót ra phơi nắng, anh lại thở dài một hơi. Anh thực sự đã lớn tuổi rồi, không thể so với trước đây được. Anh cảm thấy rằng có một thứ gì đó đang thúc đẩy anh trưởng thành hơn. Dù sao thì anh cũng phải đến tuổi trưởng thành, bây giờ anh đã 30 tuổi, anh từng cho rằng ba mươi là một khái niệm rất xa xôi, nhưng từ khi anh bước qua tuổi hai mươi, thời gian dường như đã bị nhấn vào nút tua nhanh. Anh ấy giống như một người đàn ông bình thường, đi công tác, uống rượu và quan hệ tìиɧ ɖu͙©, nhưng điều làm anh thấy thoải mái nhất luôn là khi mặc áo ngủ ôm con gái.

Đứa nhỏ này, không giống ai hết. Cô đã ở bên cạnh anh từ khi còn nhỏ, tin tưởng anh, dựa vào anh, anh cũng có thể là chính mình mà không cần phải tỏ vẻ trước mặt đứa trẻ này. Tình cảm huyết thống này khác với quan hệ ba mẹ và anh, ba mẹ đặt nhiều kỳ vọng với anh, khi trưởng thành anh dần quen với việc tốt khoe xấu che. Luôn nói tình yêu của ba mẹ dành cho con cái là vô điều kiện, nhưng Bùi Mẫn không cho là thế, anh mong cô có thể chăm sóc anh khi về già. Nếu so sánh thì tình yêu của Bùi Phù đối với anh mới là vô điều kiện, chỉ là bởi vì anh là ba nên cô mới yêu anh. Cô là đời sau của anh, cô có một phần của gen của anh, đó là sự ràng buộc tuyệt vời và ấm áp.

Bây giờ cô còn nhỏ, anh vẫn còn gần gũi với cô ấy, nếu lớn hơn chút nữa, ba và con gái cũng có khoảng cách giữa nam và nữ. Có lẽ sẽ không thân mật ôm và hôn như bây giờ, trong lòng anh cảm thấy cô đơn, anh ra ban công hút thuốc.

***

Haizz, cuộc sống là một cuộc hành trình của một người, tất cả mọi người chỉ có thể đi bộ một chặng đường dài với chính mình. Ở tuổi 29, Bùi Mẫn thoải mái không bao lâu đã phải nghênh đón một trong những chia ly đau đớn nhất trong cuộc đời —— ba anh mất rồi.

Sự việc xảy ra rất đột ngột, ông bị nhồi máu cơ tim, không cứu được. Anh dẫn Bùi Phù về quê lo tang lễ, đứa con trai và cháu gái duy nhất đứng đó cầm di ảnh, mưa gió phiêu linh. Thật kỳ lạ, ngày tháng Tám, nhưng sao trời lại lạnh lẽo thế này. Anh chạm vào đôi mắt nóng bỏng của mình, còn tưởng là do mình đã khóc quá nhiều, mãi đến khi gục xuống mới nhận ra mình bị sốt.