Chương 6: Mua đồ lót

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Cô không muốn ăn phần còn lại, Bùi Mẫn cũng không ghét bỏ, múc từng miếng cho vào miệng, anh ăn chỗ đồ ăn cô để lại: "Đắt như vậy mà còn để thừa, không phải con rất thích ăn sao." Nếu muốn thì anh có thể tự mua một cây kem bình thường hoặc cái gì đó giúp tâm trạng tốt là đủ rồi, anh không có suy nghĩ tiểu tư bản giống cô. Nhưng mà cho trẻ em ăn ngon hơn chút cũng không có gì sai, giá cao có lý do của nó, nguyên liệu có thể tốt hơn. À, điểm quan trọng là không ăn những thứ rẻ tiền, kén ăn.

Anh nhấc khúc xương lười lên - hai tay vòng ra phía trước ngực ôm nhấc cô lên một chút, định đưa cô đi đánh răng, nhưng đột nhiên anh cảm thấy dưới tay mình có gì đó không ổn, anh nghi ngờ ấn xuống.

"Đau!" Bùi Phù kêu lên: "Đừng!"

Bùi Mẫn và cô trợn tròn mắt nhỏ, anh nghẹn đỏ tai giống như người xoa ngực phụ nữ ở khách sạn vào một giờ trước không phải là anh. Vào lúc này, anh khó khăn mở miệng nói: "Ngực. Phát triển, có phải không?"

Bùi Phù cũng cảm thấy xấu hổ, mùa xuân có thể mặc nhiều quần áo hơn, nhưng đến mùa hè thì không giấu được nữa, cô bắt đầu ôm ngực một chút, không biết phải nói chuyện với ba như thế nào. Khi bị ấn vào ngực, cô cảm thấy sưng tấy và đau đớn, hai đầu ty nhỏ trên cơ thể cô đang dần nhô ra. Hai ngày trước, dì Vương đã lặng lẽ nhắc nhở cô rằng ba cô sẽ đưa cô đi mua "quần áo nhỏ". Là bảo mẫu nên dì ấy cũng không can thiệp quá nhiều, Bùi Phù không nói gì, dì ấy đành phải nghiến răng nhắc nhở Bùi Mẫn, nếu không thì dì ấy phải dẫn cô bé mồ côi mẹ này đi mua.

"Con muốn mua "quần áo nhỏ"." Bùi Phù bị anh ôm vào trong ngực, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của ba quả thực nóng đến dọa người, hai người đều hơi xấu hổ, sau khi nói xong thì rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Bùi Mẫn ôm cô đi vào phòng vệ sinh, đặt cô xuống, tự lấy nước rồi vắt kem đánh răng cho cô. Bùi Phù lén nhìn anh trong gương, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Ngày mai ba dẫn con đi mua, quần áo cũ của con cũng nhỏ rồi, phải thay thôi, ngày mai đi mua với ba, con cứ vào chọn, mua thêm vài cái đẹp."

"Mua ở đâu ạ?" Cô hỏi anh, Bùi Mẫn dùng khăn lau miệng cho cô, thật ra thì anh cũng không rõ lắm, nói: "Chắc là trong trung tâm thương mại sẽ có cửa hàng bán đồ lót. Ngày mai dẫn con đi hỏi thử xem."

Bùi Mẫn ít khi mất ngủ, nhưng nếu anh mất ngủ thì phần lớn do Bùi Phù.

Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà quen thuộc, suy nghĩ xem phải làm sao giờ, mua đồ lót như thế nào, một người đàn ông trưởng thành như anh mở miệng như thế nào với nhân viên cửa hàng đây.

Vì vậy, anh mở điện thoại và bắt đầu hỏi mọi người, sau đó, anh phát hiện ra rằng mua loại đồ lót dành cho bé gái này ở cửa hàng trực tiếp sẽ tốt hơn thay vì mua sắm trực tuyến. Anh lật trong danh bạ của mình, bây giờ là 12:40, anh đã suy nghĩ nhiều lần xong mới gửi tin nhắn cho một bạn tình cũ.

"Có ở đó không?"

"Chưa chết, sao thế?" Đầu kia rep rất nhanh, một câu làm cho Bùi Mẫn im lặng. Hắn không biết vì sao mọi người bây giờ lại cọc tính thế này, trên thế giới này còn có phụ nữ dịu dàng như nước không vậy?

"Hỏi cô chuyện này."

"?"

"Mua đồ lót cho bé gái thì nên mua loại nào?"

"Anh là đồ biếи ŧɦái hả!"

"Con gái tôi, con gái ruột! Chỉ vừa mới phát triển." Anh đành phải sử dụng khổ nhục kế: "Tôi là cha đơn thân lại không có hiểu biết, xin lỗi."

"Ồ, anh cứ dẫn cô bé đến cửa hàng đồ lót ở trung tâm thương mại, sau đó để hỏi nhân viên bán hàng xem."

"Ừm, cảm ơn cô."

Người đối diện không rep lại, anh vẫn trợn mắt nhìn ở trên giường, đôi tai đỏ bừng như sốt, ngón chân cuộn tròn vì lúng túng.

Ngày hôm sau, anh mang theo quầng thâm dẫn Bùi Phù đến trung tâm thương mại, kết quả anh còn chưa nói ra thì người bán hàng đã hiểu được nhu cầu từ sắc mặt lúng túng của anh, cô ấy nhỏ giọng nói: "Anh muốn mua đồ lót cho bé gái này sao?"