Chương 8: Ông nội

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Bùi Phù gọi mấy chú không quen biết đi đưa Bùi Mẫn vào phòng ngủ nằm, cô ở lại bên giường thay khăn lạnh trên trán cho ba. Mẹ Bùi Mẫn đi vào, bảo cô đi ra ngoài một lát: "Bà lau người cho ba con một chút, cả người nó toàn mồ hôi."

Cô ngồi ở cửa canh chừng, có thể nghe thấy tiếng bà nội vặn khăn và tiếng nước nhỏ giọt bên trong. Thật ra cô chưa từng ở nhà cũ quá lâu, Bùi Mẫn thường dẫn cô về vào ngày lễ, ngủ một hai đêm rồi lại đi, cô cảm thấy nơi này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đi bộ đến phòng của ông nội mình. Ngôi nhà này tràn ngập một mùi hương đặc trưng của ông nội, người trước đây đã nói với cô rằng đó là mùi của ông già, nhưng cô không cho là thế, đó là một hương vị của mực và sách cũ, pha với hỗn hợp gỗ cùng đàn hương.

Cô mở tủ quần áo, quần áo bên trong vẫn chưa được thu dọn, những chiếc áo còn tốt được xếp chồng lên nhau bên trong, cô chôn khuôn mặt của mình thật sâu vào chồng áo, ngửi thấy mùi của ông nội. Ông nội, ông nội... Cô nghĩ, cô không còn ông nội nữa rồi. Ông nội không cười nhiều, nhưng ông nội sẽ cho cô sữa và kẹo bạc hà... Ông nội có thể làm tất cả các loại bánh ngọt...

Bùi Phù gần 10 tuổi, lần đầu tiên thấy được ranh giới sinh tử, chết có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy người ấy nữa. Chết là khi bạn gọi người ấy nhưng không ai đáp lại bạn nữa. Cô co ro bên hộc tủ rồi dựa vào đống quần áo mà ngủ thϊếp đi.

Sau đó, bà nội tìm thấy cô, bà bế cô ấy đặt vào trong căn phòng của Bùi Mẫn, tạm thời đặt một chiếc giường tre nhỏ vào mùa hè cho cô ấy ngủ. Mấy ngày nay trong nhà có rất nhiều người thân đến dự lễ truy điệu, trong nhà bà nội cũng nhét hai người thân nữ, chỉ có thể để cho hai cha con ngủ một phòng, cũng chẳng thèm quan tâm đến bệnh tình của anh.

Bùi Phù ngủ hai tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại, cô mò mẫm đến bên giường Bùi Mẫn rồi đưa tay sờ trán anh một chút, không còn nóng như trước. Bùi Mẫn bị cô chạm vào nên tỉnh giấc, anh còn tưởng là mẹ, anh vừa mở mắt ra nhìn thấy là con gái: "... Phù Phù."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, anh hỏi: "... Sao không ngủ đi?"

Bùi Phù ngồi ở mép giường lại nằm xuống. Cô chỉ cách Bùi Mẫn hai bàn tay, Bùi Mẫn di chuyển gối cho cô một chút, lại đắp chăn lên bụng cô.

"Giường cứng, ngủ không thoải mái hửm?"

"Không ạ." Cô chôn mặt trong gối, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Ba, ba cũng sẽ... chết, phải không?"

"Ừm... Ai rồi cũng sẽ chết." Anh đến gần hơn một chút và ôm con gái mình: "Ông nội đã đi rồi."

"Con cũng sẽ không có ba nữa." Bùi Phù dựa vào khuỷu tay của anh, thân thể bắt đầu run rẩy, đó là nỗi buồn sắp tràn ra: "Con cũng sẽ không có ba, sau khi ba đi, con phải làm sao bây giờ?"

"Cha sẽ ở bên con đến khi con trưởng thành. Nghe này, ba cũng là người lớn, phải không? Ông nội đi rồi, nhưng ba vẫn rất mạnh mẽ..." Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Phù, anh phải giải thích cái chết với một đứa bé như thế nào đây? Bản thân anh không hiểu tại sao mọi người chết, tại sao những người yêu nhau chia tay. Nhưng anh nói: "Không sao đâu."

"Có sao chứ." Nước mắt Bùi Phù làm ướt cánh tay anh, nó dính vào da anh, cô lau: "Ba rất buồn vì ông nội đã mất, lúc đó con sẽ còn buồn hơn ba." Bởi vì con chỉ có mỗi ba.

Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ sống một mình trên thế giới này như thế nào sau khi những người thân yêu của cô qua đời, nên cô chỉ nói: “Nếu ba chết, con sẽ không muốn sống nữa."

Bùi Mẫn vỗ đầu cô một cái: "Bé ngốc."

"Sau này, con sẽ tìm thấy những người con thích, sau đó thành gia lập thất và có con riêng, con sẽ yêu họ rất nhiều. Tất nhiên là con yêu ba, nhưng một ngày nào đó ba đã biến mất, con lại có gia đình của con, họ cũng sẽ yêu con, là điểm tựa để con sống..."