Chương 5: Cảm giác này rất ghê tởm

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Người phụ nữ nằm trên giường, nói rằng anh không biết chơi, không phải chỉ gọi một tiếng ba thôi sao, tự nhiên lại tức giận, đã vào rồi còn giả vờ.

Lúc đó Bùi Mẫn muốn phản bác, không phải vậy, tôi và con gái có chung huyết thống, cô vừa gọi tôi sẽ nghĩ đến con bé, loại cảm giác này rất ghê tởm. Nhưng anh không nói gì, ra khỏi cửa rồi chuyển tiền phòng, hút thuốc trên sân thượng khách sạn. Dươиɠ ѵậŧ lớn vẫn còn cứng rắn nhét vào đũng quần, hôm nay anh mặc quần âu, để nó căng lên như vậy trông rất biếи ŧɦái. Bùi Mẫn lau mặt, anh tìm một phòng vệ sinh bắt đầu thủ da^ʍ, vuốt ve tinh quan và qυყ đầυ, động tác rất nhanh, anh ép mình phải bắn. Anh nhìn một vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều và dày đặc trong lòng bàn tay, từng giọt rơi từ ngón tay xuống sàn nhà vệ sinh, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Ba, ba! Hai từ đó gõ vào trong óc anh, anh luôn cảm thấy rằng trước khi làm ba của Bùi Phù, anh là chính mình, anh là một người đàn ông bình thường chưa lập gia đình hoặc thậm chí chưa yêu đương. Anh có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© với những người phụ nữ khác dưới tiền đề tình nguyện và sức khỏe của hai bên đều ổn, cả hai chỉ giải quyết ham muốn sinh lý của bản thân.

Nhưng giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy mình vô cùng bẩn, trong đầu anh nhớ tới khi Bùi Phù rơi lệ, nhớ tới ánh mắt tràn ngập tin cậy và lưu luyến của cô, anh đang suy nghĩ đây có phải là một loại cô phụ hay không? Bây giờ là 11 giờ đêm, Bùi Phù đã ngủ từ lâu, không biết cô có ngoan ngoãn đánh răng không.

Bùi Mẫn rửa tay, anh dùng rất nhiều nước rửa tay, thổi khô tay xong anh đưa lên trước mũi ngửi, không còn mùi đó nữa. Anh đi thang máy đến bãi đậu xe ngầm, lái xe về nhà, trên đường đi về, anh thấy 7 eleven vẫn mở cửa, anh xuống xe mua một túi kem và đồ ăn nhẹ. Hành vi này giống như mua túi xách cho vợ sau khi ăn vụng bên ngoài. Anh thở dài.

Về đến nhà, anh lặng lẽ mở cửa phòng Bùi Phù, ngồi xổm bên giường cô xem cô ngủ có ngon không. Thật đẹp, bé con của anh. Lông mi dài, khuôn mặt bụ bẫm, nhưng cằm nhọn kia làm anh cảm thấy cô sẽ là một người xinh đẹp. Anh chịu đựng cảm giác thèm muốn bóp mặt, đắp chăn lại, lại nhìn thấy quần ngủ của cô ngắn một đoạn, từ quần dài biến thành quần lửng. Cô cao hơn rồi ư? Bây giờ cao bao nhiêu cm rồi nhỉ, hơn một mét ba, năm nay phát triển khá nhanh. Anh ghi nhớ chuyện này, hôm nào phải mua quần áo mới cho cô, có thể mua size lớn hơn, nếu không thì đến lớp bốn cô cũng sẽ cao hơn.

Bùi Phù bị anh đánh thức, cô mở mắt ra nhìn anh một cái sau đó rụt vào trong chăn một chút, ý tứ chính là: Đừng ồn ào. Anh không nhịn được lại sờ đầu cô: "Ba mua kem về này, con có ăn không? Nếu ăn thì ngồi dậy đi."

". . . Mấy giờ rồi ạ?" Cô kéo tay anh đến để xem đồng hồ, không nhìn rõ mặt đồng hồ.

"Gần mười hai giờ rồi."

"Ăn đi." Cô được Bùi Mẫn kéo ra từ trong chăn, người còn hơi mơ màng, cô không giãy dụa mà cứ để cho anh bế đến phòng khách, cô ngoan chết đi được.

Bùi Mẫn lấy một cây kem vị dâu tây cho cô, phần còn lại thì cất vào tủ lạnh: "Hôm nay ngoại lệ, mỗi ngày chỉ ăn một cái thôi."

"Ồ." Bùi Phù bắt chéo chân, kem làm cho cô thức dậy: "Sao ba lại mua kem thế?"

"Tiện đường.” Anh cảm thấy người dính nhớp nên ở trong phòng khách cởϊ áσ sơ mi ra, ném vào máy giặt ngoài ban công, lấy bộ đồ ngủ từ máy sấy ra, chuẩn bị đi tắm.

Bùi Phù ngẩng đầu nhìn thấy anh cởϊ qυầи áo, vì thế cô rũ mắt nhìn chằm chằm kem của mình. Vì còn là một học sinh tiểu học, nên gu thẩm mỹ của cô là của những chàng trai xinh đẹp, thư sinh mảnh khảnh. Ngược lại, mấy người bạn cùng lớp của cô đều lén lút thảo luận rằng ba cô rất đẹp trai, nhưng cô lại không thấy vậy, có lẽ là do thấy quá nhiều nên miễn dịch, cô cảm thấy đống cơ kia rất xấu rất khủng bố, luyện thành như vậy để làm gì? Trông giống công nhân xây dựng.