So với con gái, mức độ đau đớn của Bùi Mẫn cũng không thấp hơn là bao nhiêu. Anh nhận thức được sâu sắc có điều gì đó không ổn nhưng không thể diễn tả bằng lời.
Ngay cả như vậy, buổi tối anh vẫn leo lên giường Bùi Phù và ôm cô vào lòng.
"Phù Phù." Anh nắm lấy tay cô, tát nhẹ vào mặt anh hai cái: "Con vẫn còn giận à? Hay là... con đánh ba hai cái đi."
Bùi Phù vặn vẹo trong lòng anh vài lần, sau đó đá nhẹ vào chân anh: “Sao ba biết con muốn đánh ba?” Cô thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Mẫn bằng ánh mắt sáng ngời. Anh cảm thấy thật áy náy, lông mi run run che mất một phần con ngươi, anh không dám nhìn thẳng vào cô.
“...Chẳng nhẽ ba không hiểu được biểu cảm trên khuôn mặt của con à? Ba đã nuôi con lớn... Ba chưa bao giờ thấy con gái của ba tức giận đến như vậy. Ba có cảm giác như giây tiếp theo con sẽ gϊếŧ ba rồi bỏ nhà đi.”
“Nếu con gϊếŧ ba thì còn cần phải chạy trốn khỏi nhà à?” Bùi Phù bị anh chọc cười, há miệng cắn nhẹ vào mu bàn tay anh: “Con sẽ gϊếŧ ba, chặt thành từng mảnh, bỏ vào ngăn đông tủ lạnh, làm bánh bao nhân thịt người để ăn.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.”
Cô hung dữ, cố ý nói điều gì đó bệnh hoạn, nhưng cô thấy Bùi Mẫn không hề tỏ ra chán ghét. Khuôn mặt anh ở chỗ khuất bóng không rõ, nhưng cũng mơ hồ thấy được sự dịu dàng.
Anh nói: “Điều đó cũng tốt.”
Bùi Phù đưa tay tát nhẹ vào mặt anh hai cái để trút giận: “Con thực sự muốn đánh ba sưng mặt rồi bắt ba phải quỳ xuống, tức quá mà.”
Cô càng lúc càng to gan, khi Bùi Mận đã thả lỏng, cô vươn người lên và nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi mà chưa ai chạm vào của anh.
Bùi Mẫn bị cô làm cho giật mình, suýt chút nữa đã lăn ra khỏi giường, tim anh đập mạnh như trống bỏi, Bùi Phù vòng tay qua eo kéo anh lại: “Con không thích người khác lấy đi đồ của mình.”
... Ham muốn chiếm làm của riêng chính là ham muốn chiếm làm của riêng. Anh đã lấy lại bình tĩnh nhưng tim vẫn đập thình thịch. Đã qua nhiều năm rồi cô không chủ động hôn anh, anh hơi bất ngờ khi nhận được nụ hôn đã rất lâu rồi từ con gái mình. Đây là nụ hôn nhẹ nhàng của một cô gái mà không hề còn chút vẻ ngây thơ nào.
Anh thì thầm nhẹ nhàng: “Nhưng đâu ai dám cướp ba đi đâu chứ?” Dường như Bùi Phù đã hài lòng với câu trả lời, cô dựa vào ngực anh mà ngủ.
Anh đang nằm trên giường ôm con gái mình vào lòng. Trên người cô có mùi rất thơm, cơ thể thon thả và mềm mại hơn anh rất nhiều. Anh cảm thấy mình đã làm một điều gì đó rất ngu ngốc. Anh cầu xin sự bình yên bằng cách ngủ với cô, nhưng anh quên mất rằng cô đã lớn, đã không còn là cô bé không phân biệt được giới tính nữa.
“Bản thân mình đã quên việc bị con bé cọ xát đến căng cứng bao nhiêu lần rồi ư?” Bùi Mẫn tự hỏi, nhưng anh chỉ có thể mặc kệ cô đặt đùi lên hông anh, nơi tư mật của cô vô tình chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ mà áp vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh. Chỗ đó rất nóng và mang theo một chút hơi ẩm.
Đầu óc anh như đang trên một chiếc xe chạy một cách ngẫu hứng , một con đường dài thẳng tắp dẫn đến cổng địa ngục, đằng sau cánh cổng đó là những suy nghĩ thà chết chứ không nổi lên du͙© vọиɠ. Anh quay vô lăng một cách ngẫu nhiên, lao vào vùng hoang dã rồi vọt ra ngoài vách đá, nhưng anh làm sao cũng không chịu tiếp cận. Nó giống như trò chơi go-kart, bất kể luật ra sao, cho dù là phạm quy thì chương trình vẫn sẽ kéo anh trở lại đường đua. Dươиɠ ѵậŧ của anh cương cứng, chạm vào nơi tư mật giữa hai chân con gái anh, đau đến mức không thể chịu nổi.
Bùi Phù, làm ơn để ba đi.
Anh nuốt nước bọt và muốn chạy trốn lần nữa. Đây là con gái anh chứ không phải ai khác!