Chương 49: Ba cứng rồi

Trong biệt thự ở Tây Song Bản Nạp, có một phòng tắm ẩm ướt, hơi nước bốc lên mù mịt, bên trong là một thủy yêu trắng nho nhỏ. Anh đã cố tình phớt lờ và quên đi những gì mình đã nhìn thấy, đó chính là thân hình như ẩn như hiện, đường cong vô cùng tinh xảo của cô ẩn sau tấm kính.

Bóng cây đung đưa, anh cũng đã từng đánh mất bản thân trong một thời gian ngắn ở vùng nhiệt đới này.

Lúc đó đã rất lâu anh không được làʍ t̠ìиɦ, anh cho rằng vì bản thân đã quá lâu không chạm vào cơ thể phụ nữ mới sinh ra cảm giác mẫn cảm như thế. Bởi vậy, sau khi trở về anh lập tức mở hộp bαo ©αo sυ đầu tiên, thô bạo quan hệ với một người phụ nữ lạ mặt cho đến khi xuất tinh nhưng càng cảm thấy trống trải và cô đơn hơn.

Đêm hôm đó trên đường về nhà, như thói quen anh muốn dừng lại mua cho Bùi Phù một ít kem vị dâu tây, vani, khoai môn hay bất cứ vị gì. Nhưng anh không mua nó. Tại sao anh phải cảm thấy có lỗi, anh là cha con bé, anh độc thân và là một con người, anh cũng không chơi gái điếm.

Tại sao lương tâm anh lại có cảm giác tội lỗi nhỉ?

Tại sao lần này lại đưa người khác về nhà? Rõ ràng là anh chưa bao giờ làm như vậy. Khi đang làʍ t̠ìиɦ với người con gái khác trên chiếc giường đó, trong đầu anh nhớ lại mình và Bùi Phù đang nằm trên giường, chân cô cử động lung tung, cọ xát đến mức khiến nửa đêm anh phải trốn vào phòng tắm và chật vật tự an ủi. Anh xuýt nữa đã buột miệng gọi người phụ nữ dưới thân là Phù Phù, nhưng đầu óc anh như cứng đờ, quay lại gọi bảo bối.

Anh biết nguyên nhân khiến anh có tật giật mình.

Du͙© vọиɠ bí ẩn thầm kín trỗi dậy trong lòng, nó ngưng tụ thành một thực thể, quấn lấy anh.

Có lẽ anh cần một người vợ thực sự và cô thực sự cần một người mẹ, thứ họ cần một ngôi nhà bình thường và trọn vẹn thay vì sự phụ thuộc gần như bệnh hoạn mà họ đã có trong suốt nhiều năm qua. Nếu gia đình này có một người mẹ thì có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh sẽ cùng vợ mình nuôi dạy Phù Phù và hiểu được thế nào là tình yêu chân chính của một người cha thay vì để nó dần dần biến chất và xấu đi.

Mà có lẽ Bùi Phù sẽ phụ thuộc vào mẹ nhiều hơn và trở thành chiếc áo bông nhỏ của mẹ. Có thể cô sẽ không quá thân mật với anh như thế nữa, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của anh cũng sẽ được giải tỏa với vợ - mọi người sẽ trở nên bình thường.

Điều gì là bình thường. Dươиɠ ѵậŧ của anh ấy đang ấn vào âʍ ɦộ của con gái mình, điều này có bình thường không? Anh vẫn còn cứng, điều này có bình thường không?

Anh bị thu hút bởi chính con gái mình, điều này có bình thường không?

...Con gái, ba đang cương cứng.

Mà Bùi Phù nhàn nhã mở mắt trong vòng tay anh, cô vặn hông vài cái, dươиɠ ѵậŧ to lớn lập tức bị vây chặt trong âʍ ɦộ của cô, bị cô cọ xát khiến nó giật nảy lên. Cô nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Bùi Mẫn.

"Ba, ba…ba cứng rồi."

Bùi Mẫn tưởng mình đang ảo giác, nhưng âm thanh đó thực sự phát ra từ miệng con gái anh. Cô đã tỉnh rồi nhưng vẫn rúc vào người anh.

Hay là cô không hề ngủ từ đầu đến cuối?

Có lẽ, từ đầu đến cuối, rất nhiều lần đều là do cô cố ý?

Bùi Mẫn bị sốc đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống, anh trông thật buồn cười, anh ngơ ngác nhìn Bùi Phù dần dần cởi từng nút áo một xuống và chạm vào cơ thể anh. Cô xoa xoa cơ ngực của anh, há miệng ngậm lấy núʍ ѵú màu nâu đỏ, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, cuối cùng cô cười nham hiểm với người ba đang ngây ngốc của mình: “Hình như nó thật sự có vị giống như sữa.”

Bùi Mẫn cảm thấy tất cả những điều này đã vượt quá sức chịu đựng của anh, suy nghĩ, ngôn ngữ và hành động của anh đều chậm lại, rất lâu sau anh mới hỏi: "Con đang làm gì vậy?"