Chương 46: Sao ba không đi chết đi

"Con nghe ba nói, Phù Phù." Giọng nói của anh trống rỗng: "Thật xin lỗi, ba không..."

"Con biết ba vẫn luôn... Hẹn bạn…" Chữ cuối cùng làm Bùi Phù cảm thấy buồn nôn: "Nhưng mà thật sự con không nghĩ tới việc ba thế mà lại đưa người ta về nhà."

Cô ngửa đầu nhìn Bùi Mẫn, không cách nào khống chế sự cay đắng trong lòng: "Về sau con cũng có thể mang bạn trai về nhà, làʍ t̠ìиɦ ở trước mặt ba hả?"

Bùi Mẫn bị cô nói đến nỗi sắp quỳ xuống, anh há miệng ra, lúng ta lúng túng, cổ họng bị nghẹn lại: "Cục cưng à. Ba xin lỗi."

Cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, cô muốn đem những lời khó nghe nhất mắng anh, cuối cùng cô chỉ nói một câu: "Ba thật... Buồn nôn."

"Đừng gọi con như vậy nữa, ba cũng gọi những người kia... những cô gái kia như thế."

Bùi Mẫn cứng đờ đứng tại chỗ. Thậm chí anh muốn khóc cho cô xem, là lỗi của anh, đây là chuyện gì vậy chứ? Lúc làʍ t̠ìиɦ bị con gái nhìn thấy tất cả! Bây giờ phải dỗ cô thế nào đây? Tốt nhất là cứ để anh chết đi cho rồi.

Bùi Phù không kìm được nước mắt nữa, vừa rồi cô trốn ở phòng bên cạnh mang nút bịt tai, mãi mà không có cảm giác muốn khóc. Chỉ là cô phẫn nộ đến mức tay chân lạnh buốt, cô tập luyện vô số lần những lời chất vấn anh trong đầu, thậm chí cô còn muốn tát cho anh hai cái bạt tai.

Mà bây giờ, khi đối mặt với Bùi Mẫn —— Tên khốn này, cô lại rơi nước mắt trong vô vọng. Cô chạy về phòng của mình trước khi nước mắt rơi xuống, khoá trái cửa lại, cô cuộn tròn trong chăn mà khóc.

Bùi Mẫn, sao ba không đi chết đi. Trong lòng cô mắng, mắng anh bẩn, mắng anh vô liêm sỉ, mắng anh lăng nhăng, nhưng cô càng phải chửi mình hèn hạ.

Bùi Phù, mày lấy thân phận gì để quản anh ấy, lấy thân thận con gái, hay là lấy thân phận người thích anh ấy đây? Tại sao ngày nào mày cũng phải đến thư phòng của Bùi Mẫn, kéo cái ngăn kéo kia ra xem bαo ©αo sυ bên trong có ít hơn hay không? Mày là vợ cả đi bắt tiểu tam hay sao, tại sao mày lại muốn chà đạp bản thân mình như vậy, tại sao mày lại yêu chính ba của mình, con mẹ nó đây là lσạи ɭυâи, mày giận cái gì chứ?

Nước mắt của cô thấm ướt một mảng gối lớn, Bùi Mẫn không gõ cửa, nhưng cô biết chắc chắn anh đang đứng như trời trồng ở bên ngoài vì cô thấy ánh sáng dưới khe cửa bị ngăn cách, là chân của anh.

Không biết qua bao lâu, hình như đôi mắt của cô bị sưng lên, cô nghe thấy bên ngoài có giọng nói cầu xin nhẹ nhàng của anh.

Anh nói, Phù Phù, con đừng khóc, ba tự tát mình một cái được không, về sau ba sẽ không làm thế nữa.

Bùi Mẫn ngây ngốc đứng ở cửa, trong hốc mắt của anh cũng vương những giọt nước mắt bất lực. Nó còn chưa kịp rơi xuống đã bị anh tát hai bạt tai làm nó rơi xuống. Tiếng anh tự đánh mình rất lớn, Bùi Phù nằm trên giường ngơ ngác, như nghe thấy lại như không nghe thấy.

Cô khóc mệt, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

Mà điều khiến lòng Bùi Mẫn đau như dao cắt chính là từ sau ngày đó đến tận khi khai giảng, Bùi Phù không nói với anh một câu nào. Cô đã lên lớp mười hai, thật ra cũng sắp đến lúc hai người phải tách ra, những ngày còn lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng ngày càng ít.

"Phù Phù, ăn cơm thôi." Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng của cô, nhưng không có tiếng đáp lại.

"Phù Phù…" Anh tựa ở cạnh cửa nói với cô: "Nói chuyện với ba nhé, có được không con?"

Anh nói tiếp: "Ba nhớ con lắm."

Bùi Phù làm bài tập ở bên trong, lúc nghe được câu này cô hơi sửng sốt một chút, ngòi bút dừng lại, kéo ra một vết mực khó coi. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ bốn mươi, hiển nhiên anh đã đợi cô rất lâu.

Cô giữ cửa mở một khe hở nhỏ, Bùi Mẫn đứng trước cửa chặn cô lại, cô định nghiêng người đi ra ngoài lại bị anh ôm lấy.