Chương 45: Mang bạn tình về nhà (hơi H)

Bùi Phù đi dọc theo nơi phát ra tiếng, bước về phía phòng ngủ của Bùi Mẫn.

Chân cô như rót chì khi đi đến cửa phòng, cửa không khóa, cô trông thấy Bùi Mẫn nằm trên người người phụ nữ kia. Tay lớn siết chặt lấy cặp đùi trắng nõn đặt lên vai, thuận tiện cho anh ngang nhiên xâm chiếm.

Con người lúc đối mặt với chuyện cực kỳ kí©h thí©ɧ thì lại càng không thể động đậy. Cô muốn chạy trốn, muốn hét lên, nhưng chẳng làm được gì.

Thậm chí cô còn nhìn thấy một phần côn ŧᏂịŧ của anh, anh dùng vật kia hung hăng đυ. tiểu huyệt đỏ tươi bên dưới, đâm đến nước da^ʍ trào ra, cực kỳ da^ʍ mỹ. Người phụ nữ kia không chịu nổi kích thước lớn như thế, cô ta cầu xin anh tha thứ với đôi mắt đẫm lệ.

Bùi Phù nghe thấy người đàn ông cười một tiếng, cả khuôn mặt anh đều tràn ngập vẻ phong lưu không bị trói buộc. Anh đưa tay vỗ cái mông trắng nõn mà đầy đặn, nhẹ nhàng cười mắng một câu: "Lẳиɠ ɭơ."

Sau đó anh càng làm mạnh hơn, càng nói những lời thô tục hơn: "Chưa làm được bao lâu mà đã khóc rồi hả?"

Chân Bùi Phù mềm nhũn, cô không dám nhìn nữa. Cô tựa ở góc tường, trong tai vẫn văng vẳng những tiếng động dâʍ đãиɠ kia, cảm xúc trong đầu cô sắp nổ tung. Phẫn nộ, buồn nôn... Nhưng cô không muốn thừa nhận, loại cảnh sắc khiêu da^ʍ như vậy làm cô cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Bùi Phù không nhịn được mà quay lại nhìn một chút, ba cô ở bên trong đυ. người phụ nữ kia. Cơ thể anh vốn cao lớn cường tráng, có thể dễ dàng khống chế người kia dưới thân, đôi bàn tay to lớn của anh tuỳ ý chơi đùa cơ thể người phụ nữ bên dưới, anh sờ nắn núʍ ѵú, hoặc là xoa hộŧ ɭε của cô ta... Anh đùa giỡn người kia một cách xấu xa, đυ. cô ta đến kiệt sức, làm cô ta chỉ có thể khóc lóc cầu xin anh bắn sớm một chút.

Bên trái cằm Bùi Mẫn có một cái nốt ruồi nho nhỏ, nếu đặt nốt ruồi ở vị trí này trên mặt phụ nữ thì sẽ cực kỳ quyến rũ. Mà ngày thường Bùi Mẫn đã đẹp trai, có nốt ruồi nhỏ này thì càng thêm phong lưu. Lúc trước trong đêm khuya, vô số lần cô ảo tưởng muốn hôn cái nốt ruồi này của anh, dùng môi chạm vào, dùng đầu lưỡi liếʍ nó. Bây giờ thì ngược lại, cô phải xem người phụ nữ kia rướn cơ thể ướt đẫm mồ hôi lên muốn hôn anh.

Bùi Mẫn dùng tay đè bả vai của cô ta xuống, từ chối nụ hôn này. Động tác kia mang một loại kiểm soát khó tả, nó khiến người khác không dám lỗ mãng. Cùng lúc đó anh nói, ngoan một chút.

“Ngoan một chút.”

Phản ứng sinh lý của Bùi Phù bị khơi gợi lên, cô cảm giác nước da^ʍ chảy ra, sự sền sệt đó dính vào thân dưới. Cô yên tĩnh đi về gian phòng của mình, không biết qua bao lâu, hẳn là một hai giờ, người phụ nữ kia tắm rửa xong rồi ra về. Bùi Mẫn ra tiễn khách rồi định đi tắm rửa, cả người anh trần trùng trục, côn ŧᏂịŧ lớn rủ xuống. Anh gảy cái côn ŧᏂịŧ dù đã mềm xuống nhưng vẫn cực kỳ lớn kia, cảm khái mình thật sự là súng vàng* —— Anh ngẩng đầu lên, suýt chút nữa hồn phi phách tán.

(*súng vàng ý chỉ những người đàn ông trưởng thành có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©.)

Bùi Phù đứng ở cửa phòng ngủ của anh, trên chân còn giẫm lên cái áo sơ mi anh vừa mới cởi ra. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đi chân trần đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn Bùi Mẫn hóa đá.

Phản ứng đầu tiên của Bùi Mẫn là muốn đi qua níu cô lại, nhưng anh lập tức ý thức được mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thả rông côn ŧᏂịŧ ở trước mặt con gái. Trời ơi! Anh xông vào phòng vệ sinh tranh thủ thời gian cuốn khăn tắm quanh hông, lúc đi ra, Bùi Phù vẫn đứng ở chỗ ấy nhìn anh mà không nói một lời.

Bùi Mẫn bước từng bước một tới, anh không dám đến gần con gái, cũng không dám nhìn cô.

“... Con…"

"Ba làm xong rồi sao?" Bùi Phù quét một vòng từ đầu đến chân anh, những dấu vết lộn xộn dính đầy trên người, những dấu cào trên lưng, những vết son và dấu hôn trước ngực.