Chương 44: Yêu đúng người đúng thời điểm sao lại khó như vậy

Tất nhiên là Trang Tân Nghi phải có chuyện gì mới có thể gọi cô tới, căn cứ vào những kinh nghiệm trước kia, 80-90 phần trăm là tình trường thất bại.

“Haizz.” Trang Tân Nghi nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà ngẩn người: “Chị cũng không còn trẻ, em xem em cũng lớn như vậy rồi…”

“Nói chuyện chính đi.”

“Chị đang yêu.” Trang Tân Nghi ngừng một chút: “Cậu ấy... vẫn còn là sinh viên.”

“?” Sinh viên? Sinh viên? Trang Tân Nghi đầu bốn mươi, bởi vì được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên cô ấy nhìn vẫn như thiếu nữ mới hai tám, nhưng dù thế nào đi nữa, đối tượng là sinh viên thì vẫn có hơi khoa trương ——: “Có phải anh ấy nhìn trúng tiền của chị không?”

Sự ngạc nhiên của cô gái trẻ đổi lấy một tiếng thở dài: “Chị còn hi vọng cậu ấy nhìn trúng tiền của chị ý.” Trang Tân Nghi cười khổ: "Chị già rồi, muốn tìm người lớn tuổi hơn cũng không tìm được nữa… Nói thật, chị đã ngồi xuống vị trí này, nắm trong tay nhiều vốn liếng như vậy, có mấy người đàn ông xứng với chị đây? Đàn ông thật là đáng ghét, chuyện họ thích làm nhất là dạy dỗ người khác… Tuổi càng lớn càng nghiêm trọng hơn, bạn nhỏ có chỗ tốt của bạn nhỏ, trẻ trung năng động…”

Ánh mắt cô ấy lơ đãng: “Giống như tình cảm của cậu ấy không bao giờ dùng hết vậy, người trẻ yêu thì không cần tính toán lo toan chuyện tiền nong.”

Bùi Phù trầm mặc. Cô đoán nửa ngày mới thử thăm dò mở miệng: “Vậy chị và anh ấy ở bên nhau có vui không?”

“Vui chứ.” Khuôn mặt Trang Tân Nghi sáng lên: “Cực kỳ vui, mỗi ngày đều như thế.”

“Vậy thì có chuyện gì sao? Chị có vốn liếng không sợ mất gì, anh ấy cũng không màng chị giàu có ra sao. Hôm nay có rượu hôm nay say, vui vẻ là được rồi.”

Trang Tân Nghi cắn răng, khuôn mặt cô ấy lại trầm xuống: “Cậu ấy là con trai một người bạn cũ của chị, chị sợ chuyện này về sau sẽ khó giải quyết. Nếu như bị đồn ra thì đoán chừng thanh danh của chị cũng…”

“Nhưng mà... thanh danh quan trọng sao, công ty của nhà chị thì chị cần để ý ánh mắt của ai cơ chứ? Coi như người ta nói luyên thuyên, nếu chị không chịu đựng nổi thì tiền trong túi chị cũng đủ để chị tiêu xài cả đời. Một công ty như vậy chỉ vì cuộc sống riêng tư của chị mà có thể sụp đổ được sao? Chị quá tự tin vào bản thân mình hay là quá xem thường cái công ty này vậy... Tại sao cuộc sống riêng tư của chị lại bị soi mói, bởi vì chị là phụ nữ sao?”

“Đúng vậy.” Trang Tân Nghi nói: “Bởi vì chị là phụ nữ.”

Hai người đều im lặng. Trong chốc lát, một loại giận dữ âm thầm dâng lên sau đó lại lắng xuống.

Bùi Phù cắn răng: “Em cũng có... một người không thể thích. Anh ấy lớn hơn em rất nhiều, mà mối quan hệ giữa hai người bọn em không thể được thế giới chấp nhận… Nhưng kể cả thế, em cũng không… lùi bước, mặc dù em cũng không có hành động gì. Nhưng mà, lúc em ở cùng với anh ấy, em sẽ cảm thấy rất vui vẻ... Loại tâm trạng này không sai, yêu là không sai.”

Lần này đến phiên Trang Tân Nghi hoảng hốt. Cái gì? Lớn tuổi? Nam? Nữ? Mối quan hệ thế nào? Thầy trò? Thân thích? Cô ấy cũng biết ý không có hỏi tới, hai người tới gần nhau hơn một chút, rúc vào cùng một chỗ thở dài.

“Em nói xem, trên đời này, chuyện yêu đúng người đúng thời điểm sao lại khó như vậy chứ.”

Trước khi ngủ, Trang Tân Nghi nhẹ nhàng hỏi.

Đúng vậy. Bùi Phù nghĩ thầm, sao lại khó như vậy, sao lại không thể yêu người khác chứ.

Vốn dĩ kế hoạch của Bùi Phù là chủ nhật về nhà, nhưng mà Trang Tân Nghi đã nghĩ thông. Thứ bảy cô ấy muốn hẹn hò với bạn trai nhỏ, thế là buổi chiều thứ bảy cô lập tức cuốn gói về ổ nhà mình, trong nhà không có ai, cô cất đồ, tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ một giấc.

Một giấc này ngủ tận đến khi trời tối.

Bùi Phù bị đánh thức.

Cô không phải người ngu, tiếng động lớn như vậy, nhục thể va vào nhau phát ra âm thanh, tiếng phụ nữ rêи ɾỉ và tiếng hô hấp nặng nề của đàn ông…