Chương 43: Con ngồi ấm chỗ rồi mới đi được không?

“Nghỉ hè tới nhà của chị ở vài ngày nhé ~~~”

“Một tuần nữa là kỳ nghỉ hè của em kết thúc.” Bùi Phù gửi tin nhắn thoại: “Gần đây chị có rảnh không?”

“Có chứ, chị lấy cái chết uy hϊếp để xin nghỉ đông. Nóng chết chị rồi, thật mong có trợ cấp nhiệt độ cao.”

“Còn một tuần nữa là em khai giảng rồi, như vậy đi, em chơi ở nhà chị ba ngày được không?”

“Chỉ ba ngày thôi à? Cũng được, nhiều hơn chị cũng không có.”

Bùi Phù tắt điện thoại, phục vụ mang mì và đồ nhắm lên, mì tôm hùm và tương tôm tươi (mắm tôm) đậm đà, mùi thơm khơi gợi sự thèm ăn của cô. Cô ăn một đũa, thử thăm dò nói với Bùi Mẫn: “Con muốn đi chơi ba ngày ở chỗ chị Trang, được không ba.”

“Con có thể về nhà trước, ngồi cho ấm chỗ rồi mới đi ra ngoài được không.” Thái Dương Bùi Mẫn giật giật: “Một kỳ nghỉ hè con ở nhà được mấy ngày hả.”

Anh nhìn sắc mặt của Bùi Phù trầm xuống một xíu, trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu. Con gái lớn rồi, thích chạy nhảy ở bên ngoài, sao cô lại không biết dành thời gian cho người thân? Anh cũng không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, dừng một chút, Bùi Mẫn nhấp một ngụm nước ngọt rồi nhét một con tôm vào miệng: “... Trước tiên nghỉ ngơi hai ngày ở trong nhà đã, dành thời gian cho ba, rồi đi đâu thì đi. Được không?”

“Được ạ.” Bùi Phù cũng cảm thấy mình có hơi quá, thế là cô trở nên săn sóc hơn chút, cô gắp một đũa hạt tiêu đặt ở trong bát của anh, lại bóc trứng mặn cho anh.

“Con nói mấy chuyện ở Bắc Kinh của con cho ba nghe xem nào.” Bùi Mẫn múc lòng đỏ trứng để ở trên bát mì của cô, anh thì ăn lòng trắng trứng còn thừa: “Con làm những chuyện gì, nói ba nghe một chút.”

“Trại hè không có gì chơi vui cả, không phải ngày nào con cũng báo cáo cho ba sao. Trước khi về thì con và Ninh Vị Thanh đi dạo trong thành một chút.” Cô vừa ăn mì vừa nói với anh, cô nhìn thấy cái gì, ăn cái gì, chơi cái gì.

Bùi Mẫn rất vui khi nghe giọng nói của cô, nhưng trong lòng anh lại vừa nhẹ nhõm vừa chua xót. Sao ở trong nhà thì không vui, vừa đi ra ngoài chơi với người khác thì lại vui vẻ chứ: “Con còn muốn đi không, muốn thì lúc nào ba lại dẫn con đi lần nữa.”

Bùi Phù lắc đầu, cô suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ, nói rất chậm: “... Con nghĩ về sau, ừm… Chờ con thi đậu đại học bên kia, con có thể tự mình đi nhìn xem. Trước đó, con nghĩ con nên lấy những ký ức trong khoảng thời gian này làm mục tiêu phấn đấu.” Cô nói: “Cũng không lâu lắm. Một năm nữa thôi… Nếu con nộp đơn xin giới thiệu, chẳng mấy chốc con sẽ phải bắt đầu chuẩn bị.”

Bùi Mẫn nghe xong lời này thì yên tĩnh.

Mọi người đều ăn mì trong bát của mình, đang là giờ cơm, trong tiệm rất ầm ĩ, nhưng giữa hai người lại rất yên tĩnh và trầm mặc. Bùi Phù đoán không ra tâm tư của Bùi Mẫn, anh dường như cũng đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng anh không nói, cô cũng không muốn đi đoán những khúc mắc đó làm gì.

Sau khi về nhà nghỉ ngơi hai ngày, cô mang vài cuốn sách và quần áo đi chơi sang ở nhà Trang Tân Nghi. Trang Tân Nghi chỉ vào chồng túi giấy bên trên cạnh cửa: “Em xem xem có cần gì hay không, nếu không thích thì chị dùng.”

Bùi Phù đặt món đồ lên mặt thảm trong phòng khách, cô ngồi dưới đất bắt đầu mở ra. Một chút mỹ phẩm dưỡng da và cả đồ trang điểm, lung ta lung tung, đều là quà mà lúc bàn công việc bên B tặng. Hình như cô cũng không cần cái gì. Cô lấy một chai nước hoa hồng và hai hộp mặt nạ, đêm đó đắp mặt nạ lên rồi nằm ở trên giường với Trang Tân Nghi.

“Nói đi. Có phải chị có chuyện gì hay không.” Cô cố gắng trải đều mặt nạ ra, nhưng mặt cô quá nhỏ, dù cô có làm như nào thì cái mặt nạ kia cũng vẫn chồng thành từng rãnh từng rãnh nhăn nhúm.