“Người nhà cậu gọi cậu là Phù Phù hả?” Cậu và Bùi Phù ngồi phía sau xe thì thầm, Bùi Phù nói đúng vậy, cậu không có nhũ danh sao?
“Không có, họ chỉ gọi tớ là Thanh.”
“Cái tên đó cũng rất dễ nghe. Tên cậu nghe giống như tranh sơn thủy, hàm chứa vẻ đẹp cổ điển.” Cô nhịn không được hỏi Bùi Mẫn: “Ba, tên của con có ý nghĩa gì không?”
Bùi Mẫn ở phía trước nghe lén một hồi lâu, giờ phút này anh bị cô gọi còn hơi chột dạ, suýt chút nữa không nghe được câu hỏi của cô.
“Lúc con sinh ra, cây phù dung trong sân nở, nên lấy cái tên này cho con.” Anh nói: “Chắc là con vẫn nhớ chứ, chính là loại hoa màu trắng và đỏ kia ấy.”
“Là bà nội trồng.” Cô nhìn về phía Ninh Vị Thanh: “Tớ đột nhiên cảm thấy tên của tớ cũng không tệ, cây phù dung rất đẹp.”
Hai người đàn ông trong xe đều nói thầm ở trong lòng, con/cậu cũng rất xinh đẹp.
Chủ đề về tên gọi cứ như vậy trôi đi, nhưng nó lại để lại trong lòng Ninh Vị Thanh một chút gợn sóng. Bùi Phù, Phù Phù. Ba của cô gọi cô như vậy, giọng điệu rất dịu dàng.
Phù Phù, Phù Phù. Cậu nhỏ giọng gọi ở trong lòng hai lần, hai chữ nhẹ nhàng, lưu luyến gắn bó như môi với răng. Bây giờ cậu không có tư cách gọi cô như vậy, sau này thì có thể không?
Sau này, cậu còn có thể cùng cô đạp xe đạp, cùng cô trốn ra ngoài chơi không?
Cậu xuống xe, Bùi Phù ghé vào cửa sổ xe đưa mắt nhìn cận: “Khai giảng gặp lại.”
“Bùi Phù.” Cậu cúi người đối mặt với cô: “Tớ sẽ học đại học Thanh Hoa, cậu muốn học cùng tớ không.”
“... Được chứ.” Cô nở nụ cười, lộ ra năng nanh không hề sắc nhọn: “Chỉ sợ người ta không quan tâm tớ thôi.”
“Sẽ không, cậu đừng coi nhẹ mình.” Ninh Vị Thanh cũng cười: “Cậu khiến người ta ghen tị đấy.”
Xe đã đi rất xa, ánh mắt Ninh Vị Thanh mới thu lại. Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cậu ấn chọn nghe máy.
“Vị Thanh à? Con về chưa?”
Là mẹ.
Cậu cũng dịu dàng hơn: “Con cũng sắp đến cửa nhà rồi, mẹ à. Có phải mẹ mới tỉnh ngủ đúng không.”
Wechat của Bùi Phù rất ít khi thêm bạn, số lượng bạn bè của cô có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong khi chờ, cô đăng một bài lên vòng bạn bè, chọn chín bức ảnh chụp ở Bắc Kinh đăng lên. Bao gồm buổi toạ đàm giao lưu ở trại hè, bảo tàng văn vật, hẻm nhỏ, hoàng hôn… Còn có mấy món ăn lộn xộn, cô dùng phần mềm ghép ảnh ghép chúng thành một bức, làm ra một bức ảnh 9 tấm ghép lại với nhau, nếu không thì thật sự là không thể đăng được.
Nghĩ nửa ngày, cô thêm mấy chữ vào: “Bắc Kinh, hẹn gặp lại.”
Bùi Mẫn đi mua đồ uống ở cửa hàng tiện lợi cạnh tiệm mì, một lát sau anh mua về trà đá và cocacola. Sau khi Bùi Phù xoắn xuýt chọn lựa, cô vừa mở nắp chai ra, vòng bạn bè đã có thêm hai lượt like và một bình luận. Ninh Vị Thanh like, Trang Tân Nghi còn hiếm khi bình luận một câu: “Hoan nghênh em đến làm em gái của chị ~~~”
Ba dấu gợn sóng làm cả người Bùi Phù nổi da gà. Cô và “Bạn vong niên” Trang Tân Nghi quen biết nhiều năm như vậy, cũng sớm đã hiểu rõ. Trang Tân Nghi tận mắt thấy cô từ một đoá hoa nhỏ trắng tinh biến thành một đóa hoa hồng có gai, cô cũng nhìn thấu sự dối trá của Trang Tân Nghi.
Giống như lúc trước Bùi Mẫn nói với cô câu “cô ta chỉ diễn thôi” kia. Người tên Trang Tân Nghi này, sống cực kì phóng túng, không bị trói buộc. Biểu hiện cụ thể là nếu không phải ngày làm việc, cô ấy sẽ nhếch nhác mặc áo phông và quần dài, ngồi xổm trong nhà đóng cửa không ra ngoài, chơi game, đọc manga. Đúng chuẩn một đại trạch nữ siêu cấp vô địch.
Chuyện này và ấn tượng ban đầu của Bùi Phù đối với Trang Tân Nghi quả thực là một trời một vực, tuy nhiên —— Yêu một người, chính là có thể chấp nhận mọi thứ về người đó. Bùi Phù vô cảm nhếch miệng, coi nhẹ lời nói của Trang Tân Nghi một cách có chọn lọc.