Chương 41: Kết thúc trại hè

Giờ đây nhịp tim tớ rất ồn ào.

Cậu và Bùi Phù đều ý thức được quan hệ giữa hai người đã có sự chuyển biến vi diệu, như thể họ chia sẽ cùng nhau một bí mật nào đó, cho nên đương nhiên họ trở nên thân thiết với nhau hơn những người khác.

Ninh Vị Thanh lộ ra nụ cười rất nhạt rất nhạt, cậu nói: “Tớ cũng vậy, ngày mai gặp.”

“Lên máy bay chưa?” Vừa mới sáng sớm Bùi Mẫn đã gọi điện thoại cho cô: “Chuẩn bị sớm một chút, đừng để lỡ giờ.”

Lúc này Bùi Phù đang đánh răng, súc miệng xong cô nói: “Con rửa mặt xong thì đi luôn.”

“Lúc về chú ý an toàn, đi thì phải nhìn đường. Chắc giữa trưa thì đến rồi nhỉ… Ba lái xe đến đón con đi ăn cơm có được không, ăn mì tôm hùm nhé.”

“Được ạ, ba cứ chờ con ở cổng thứ hai, con đi chuẩn bị vali đây.”

“Được.”

Bùi Mẫn cúp điện thoại, cô sắp về, ba ngày trước anh đã bắt đầu mua đồ ăn vặt, kem ly tràn đầy tủ lạnh cho cô. *Lên ngựa sủi cảo xuống ngựa mặt, anh cũng rời giường, cạo râu thay quần áo, mặc một cái áo polo màu lam nhạt, vuốt tóc, bộ dạng tươi tắn lại gọn gàng.

Con gái không ở nhà thật sự là vừa yên tĩnh vừa tịch mịch. Thật ra anh cũng rất sợ cô đơn… Không giống với mẹ anh. Nhớ trước kia lúc anh học đại học, mẹ anh vừa đến khai giảng đã cực kỳ cao hứng, cuối cùng cũng tiễn Hỗn Thế Ma Vương đi rồi, bà hận không thể đốt pháo ăn mừng ba ngày.

Có lẽ còn do mình quá vô liêm sỉ mà Phù Phù lại quá ngoan. Mặc dù lúc đến tuổi dậy thì cô hơi khó đoán một tí, nhưng cô vẫn rất nghe lời. Chơi ở Bắc Kinh lâu như vậy, tâm trạng của cô cũng sẽ tốt hơn một chút nhỉ?

Bùi Mẫn lái xe đến sân bay, đợi hơn một giờ mới thấy cô. Cô mua rất nhiều thứ, túi lớn túi nhỏ... để Ninh Vị Thanh phải cầm giúp cô. Hai người vừa nói vừa cười đi ra.

Thậm chí cô còn không nhìn thấy anh ngay lập tức. Bùi Mẫn nhịn không được đi đến gần Bùi Phù, gọi cô.

“Phù Phù.”

Bùi Phù ngạc nhiên một chút mới nhìn anh, giống như mấy ngày không gặp đã xa lạ, qua mấy giây cô mới phản ứng được: “Ba.”

Ninh Vị Thanh ở bên cạnh nói chào chú. Cảnh tượng này... Mẹ nó, giống như là mang bạn trai về gặp người lớn ấy. Trong lòng Bùi Mẫn âm thầm phỉ nhổ, anh cầm lấy tất cả đồ mà Ninh Vị Thanh xách hộ Bùi Phù: “Vất vả cho cháu rồi, phải chăm sóc Bùi Phù rồi, còn giúp nó xách nhiều đồ như vậy…”

“Không sao đâu chú, chuyện nên làm mà.” Ninh Vị Thanh lắc đầu: “Bùi Phù cũng giúp cháu rất nhiều.”

“Cậu đi với tớ đi, nhà chúng ta cách nhau không xa, tớ tiện đường đưa cậu về.” Bùi Phù kéo kéo áo sơ mi của Ninh Vị Thanh: “Nếu không, bắt xe từ đây về phải tốn 60 đồng đấy.”

Bên ngoài Ninh Vị Thanh khách sáo, chính là kiểu “thế này có làm phiền cậu không, tự tớ gọi xe là được rồi…” Bùi Phù lập tức bác bỏ, không nói lời nào kéo cậu lên xe nhà mình.

Nhà của Ninh Vị Thanh xem như thư hương thế gia, người trong nhà phần lớn đều làm trong ngành giáo dục, nói đúng ra thì xem như thuộc tầng lớp trung lưu. Trước đây cậu đại khái cũng có thể cảm nhận được một cô gái như Bùi Phù chắc chắn không phải người mà gia đình bình thường có thể nuôi ra, nhưng vừa thấy chiếc xe Mercedes-Maybach GLS 600 của Bùi Mẫn cậu mới nhận ra, có lẽ suy đoán của cậu vẫn hơi nhẹ. Bởi vì chắc chắn Bùi Mẫn không chỉ có một chiếc xe này. Cậu đã từng thấy một chiếc Lexus đến đón cô sau khi tan học, mặc dù nhìn qua hơi cũ, nhưng ít nhất cũng phải tốn hai trăm vạn mới có thể mua được nó.

Ninh Vị Thanh sẽ không vì mấy chiếc xe này mà có cái nhìn đặc biệt gì về Bùi Phù, nhưng trong lòng cậu vẫn hơi xoắn xuýt. Cô được bảo vệ rất tốt, vẻ đáng yêu, ngọt ngào và hơi hồn nhiên này phải dùng rất nhiều rất nhiều tình yêu mới có thể nuôi dưỡng ra được. Cậu nhịn không được nghĩ, cô thật quý giá. Dù là xem xét từ góc độ nào. Cái chữ “quý” này, là cực kỳ cực kỳ quý.