Chương 17: Ông ấy không dẫn em đi được thì chị dẫn em đi

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

"Em làm phiền tới chị sao? Em đến quá đột ngột, cũng không nói cho chị biết..."

"Không sao, chị rất vui, chỉ là hơi ngạc nhiên một chút." Trang Tân Nghi sửa lại mái tóc bị gió thổi hỗn loạn của cô: "Thật đấy."

"Em…" Bùi Phù đột nhiên ý thức được mình căn bản không có lý do gì để tìm đến chị ấy, rốt cuộc là vì sao? Chỉ vì một lần gặp mặt lúc cô sốt cao kia thôi sao?

Ánh mắt cô phiêu đãng, cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Trang Tân Nghi: "Chỉ là em...Muốn đến thăm chị."

Ánh mắt của Bùi Phù mềm mại, ngượng ngùng, ướt sũng, giống như nai con. Trong lòng Trang Tân Nghi rung động, suýt nữa cô ấy đã tan chảy. Cô ấy đã ba mươi tuổi, kiến thức rộng rãi, bên trong ánh mắt kia có mấy phần tình ý đều bị cô đọc được rõ ràng. Đứa bé này... có phải cô bé cũng không quá hiểu bản thân đúng không? Lòng Trang Tân Nghi rung động, cô ấy nhận lấy cái hộp Bùi Phù đưa cho.

"Là bánh kem em chọn, không biết chị có thích không." Cô hơi lắp bắp nhìn qua Trang Tân Nghi, thế là dưới ánh mắt của cô, Trang Tân Nghi mở hộp ra, dùng nĩa chọc một miếng cho vào miệng. Một phần không nhiều, cô ấy nói với Bùi Phù: "Phù Phù, a nào."

Cô ấy đưa đến bên miệng Bùi Phù, Bùi Phù sửng sốt một chút, vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, cái nĩa kia đỡ lấy cánh môi mềm mại no đủ của cô, đút bánh kem vào.

Bùi Phù liếʍ miếng bơ dính trên môi rồi nói: “... Ngon ạ.” Cô lại nhìn Trang Tân Nghi, hỏi: "Chị thích không?"

Trang Tân Nghi nhìn cô sẽ nhớ tới một số động vật, ví như là chó con đáng yêu, giờ phút đang vẫy vẫy cái đuôi, đôi mắt lóe sáng như sao trên trời. Cô thật sự là không cách nào từ chối tấm lòng của của cô bé ngây thơ này, nhịn không được xoa xoa đầu Bùi Phù: "Thích. Cảm ơn Phù Phù."

Vừa vặn lúc này đã tới giờ tan làm, hiếm khi Trang Tân Nghi không cần tăng ca, có lẽ… Chậm một chút nữa là cô ấy sẽ bị gọi về, nhưng giờ này phút này cô ấy có thể tan làm. Cô ấy hỏi cô nhóc bên người: "Chị đưa em về nhà được không?"

"Được ạ." Thậm chí Bùi Phù còn được Trang Tân Nghi dắt tay, cô ấy cảm thấy tay mình nóng bừng, mấy người trong công ty vây quanh cô ấy, hỏi cô ấy Bùi Phù là ai. Trang Tân Nghi rất thân mật ôm bả vai cô, cười nói với đồng nghiệp, là em gái tôi.

Quả thực Bùi Phù muốn tan thành vũng nước.

Cô đi theo Trang Tân Nghi lên xe, trong xe của Trang Tân Nghi cũng có hương thơm trên người cô, cả người Bùi Phù thả lỏng. Trang Tân Nghi hỏi cô học ở đâu, rồi hỏi một ít chuyện trong trường học. Nghe nói cô muốn đi Vân Nam, Trang Tân Nghi lấy làm kinh hãi, nói mình cũng có kế hoạch là kỳ nghỉ hè sẽ đi Vân Nam chơi.

"Em còn phải xem sắp xếp của ba, ông ấy có công việc riêng." Bùi Phù nói: "Nếu không phải vậy, em cũng muốn đi cùng với chị."

"Ông ấy không dẫn em đi được thì chị dẫn em đi." Trang Tân Nghi cười, nghiêng mắt nhìn cô, ở góc độ này cô ấy rất đẹp, tóc xoăn nhấp nhô như là mây mù chồng chất tại đầu vai.

"Thật hả? Chị." Bùi Phù lại giống như chó con, cái đuôi vẫy vẫy sắp gãy đến nơi. Vừa đúng lúc đến nơi, Trang Tân Nghi đã sớm báo cho Bùi Mẫn, giờ phút này vị kia đã đứng ở dưới lầu nhìn hai người, sắc mặt anh cũng không tính là rất tốt.

Lúc này Bùi Phù mới nhớ tới lý do hôm nay mình ra ngoài là: Đọc sách, chứ không phải là lặng lẽ đi tìm Trang Tân Nghi.

Biểu cảm trên mặt Bùi Mẫn vẫn được khống chế rất tốt, anh nói cảm ơn Trang tiểu thư đã trả con gái của tôi lại, có phải con bé đã gây phiền toái cho cô không, thật xin lỗi, ngày thường lại đi quấy rầy cô.

Trang Tân Nghi nói: "Không có, Bùi tổng khách sáo quá, Phù Phù rất ngoan còn mua bánh gato cho tôi nữa, chúng tôi còn hẹn nhau cùng đi Vân Nam, đúng không Phù Phù?"