Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Bùi Phù ngồi bên cạnh bàn làm việc của anh, cô cũng không nhiều lời mà chỉ yên lặng. Qua nửa ngày, cô mới không nhịn được mà mở miệng: "Ba, con nghĩ vào sinh nhật năm nay của con, chúng ta có thể ra ngoài du lịch."
"Đi đâu?" Bùi Mẫn rút một tờ giấy từ tệp văn kiện ra, ngẩng đầu nhìn cô.
"Vân Nam."
"Ba phải xem có thời gian hay không đã." Anh cố ý trêu Bùi Phù: "Phải rảnh mới đi được."
“Vâng." Mắt Bùi Phù chớp nhẹ, ngoan ngoãn nói: "Được rồi, ba có thời gian thì chúng ta đi."
"Nếu ba không có thời gian thì con làm sao bây giờ?" Bùi Mẫn nhìn thấu một tia chờ mong trong mắt cô, tiếp tục trêu cô.
Bùi Phù nhớ lại sự việc hồi cô đang học tiểu học, do dự một chút… Rồi cô nói: “Vậy thì không đi nữa. Dù sao cũng không có chuyện ba để con tự đi một mình."
"Con thật là… Con muốn ba đi cùng lắm chứ gì." Bùi Mẫn ra vẻ khổ não: "Vậy con phải đồng ý một điều kiện của ba."
"Điều kiện gì cơ?"
"Con phải cười nhiều hơn một chút." Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Được không?"
"Càng lớn con càng nói ít hơn, không thích cười như khi còn bé nữa, có chuyện gì thì phải nói với ba."
Giọng anh trầm đi, cũng rất nhẹ nhàng: "Nếu không, ba cũng cảm thấy rất cô đơn."
Anh muốn dùng thủ đoạn của phụ nữ để cảm hóa Bùi Phù, mặc dù đúng là anh đã nói y như thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đổi ý. Khuôn mặt Bùi Phù phức tạp nhìn anh, cô đơn ư? Ba á?
Bùi Mẫn sờ sờ mũi: "Ba nói thật, cục cưng. Trong nhà chỉ có hai người chúng ta, vậy mà con không thèm nói chuyện với ba."
"Chẳng qua con cảm thấy không có chuyện gì để nói, hai chúng ta cơ bản đều ở cùng nhau, chả có gì mới mẻ."
Bùi Mẫn phản bác: "Sao lại không có gì để nói? Trong trường con đã làm gì, kết những người bạn nào, có phiền toái gì không, tất cả đều có thể nói với ba." Anh dừng một chút, còn nói: "Con đừng cảm thấy ba là ba con, là một người đàn ông nên không thể nói... Có chuyện gì cũng có thể nói với ba. Ba vừa là ba vừa là mẹ con, ừm, không khác lắm."
“...Được." Bùi Phù di chuyển cái ghế, trượt đến gần Bùi Mẫn hơn: "Việc học tập của con chỉ có thế thôi, vẫn ổn, kết được ba bốn đứa bạn, có một đứa tên là..."
Cô vừa báo cáo Bùi Mẫn vừa làm bút ký, anh còn vẽ một cái bảng biểu ghi chép tên bạn bè của cô, với cả những đặc điểm của họ. Khoé miệng Bùi Mẫn ngập ý cười, anh thích loại cảm giác này, anh đang đến gần cô, hiểu rõ cô, bọn họ là người nhà duy nhất của đối phương. Có thể thổ lộ tâm tình, có thể dựa vào nhau. Nếu như có thể, tốt nhất không nên có bí mật gì.
Anh đóng nắp bút lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, hận không thể ôm cô hôn một cái thật kêu: "Tiếc quá, bây giờ con còn nhỏ, lớn thêm một chút thì ba có thể kể về những tên ngốc trong công ty của ba cho con nghe rồi."
Chân dài của anh đạp một cái, chiếc ghế bành trượt đi thật xa, giờ phút này tâm trạng của Bùi Mẫn cực kỳ tốt, anh nói với con gái: "Đi, cục cưng, đi ăn cơm."
Ý ăn cơm của Bùi Mẫn chính là ra tiệm ăn, cụ thể là quán sủi cảo ở gần phía Đông Bắc. Anh gọi ba hộp sủi cảo ba đĩa rau, một chai sữa đậu, một cốc trà lạnh, khí chất cực kỳ giàu có quét mã trả tiền. Một khắc này, ông chủ quán sủi cảo hai mươi năm trong nghề cung kính nhận đơn, vợ ông chủ đang check lại tiền cũng cung kính trả điện thoại lại cho Bùi Mẫn như anh đang quét thẻ đen vậy.
"Đồ mình không nấu thật sự là cái gì cũng ngon." Anh cảm khái.
Bùi Phù trầm mặc một chút: "Không sao, con cũng có thể tùy tiện ăn ở căn tin, bình thường ba không muốn thì có thể không nấu."
"Vậy không được." Bùi Mẫn đặt chai sữa đậu đến góc bàn, canh chuẩn rồi đập cạch một cái, nắp chai rơi xuống đất, rất có phong thái xông ra chiến trường bật nắp chai bia những năm còn trai trẻ. Anh cắm ống hút vào rồi đưa cho con gái: "Uống chậm thôi, lạnh đấy."