Chương 13: Anh và cô khả năng sẽ có một đoạn tình ái

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Ánh mắt Bùi Phù có chút mơ màng, cô lại cố gắng nhìn rõ mặt Trang Tân Nghi. Cô rất ít khi nhận được sự quan tâm của nữ giới ở độ tuổi này, khi cái tay kia dịu dàng dán lên trán mình, cô có một loại ảo giác như đó là mẹ vậy.

Cô đột nhiên trở nên yếu ớt, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Trang Tân Nghi, cô phát ra giọng mũi, nói: “Con… Con là, Phù Phù." Sau đó chân cô mềm nhũn suýt chút là lại quỳ xuống.

"Phù Phù...!" Trang Tân Nghi muốn đỡ lấy cô nhưng bị Bùi Mẫn cướp trước.

Anh ôm lấy Bùi Phù, nhẹ giọng dạy dỗ cô: "Con ra đây làm gì, nóng như thế này thì phải nằm nghỉ ngơi chứ…" Anh lại bế cô về phòng. Bùi Phù lẩm bẩm, lần nữa bị anh gói thành cái bánh chưng lớn ném lên trên cái giường nhỏ: “Nằm ngoan đi, con hạ sốt rồi nói, bên ngoài để ba quỳ cho, chưa đến lượt con đâu, biết chưa? Nghe lời nào."

Nước mặt Bùi Phù cũng bị anh lau sạch, cô mơ hồ nhìn anh gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"Ngại quá." Bùi Mẫn đi ra nói với Trang Tân Nghi: "Phù Phù bị sốt cao quá, dù sao thì… Nó cũng bị đả kích quá lớn."

Trang Tân Nghi cười cười, cô ấy luôn luôn dịu dàng vừa đúng như vậy, để cho người ta cảm thấy rất dễ chịu: "Một mình anh chăm em ấy cũng rất vất vả."

"Con bé rất hiểu chuyện." Bùi Mẫn theo thói quen muốn hút điếu thuốc, nhưng vì có người phụ nữ bên cạnh nên khựng lại một chút.

"Anh cứ thoải mái." Trang Tân Nghi nói: "Tôi cũng phải đi đây, công việc bận rộn quá, nếu không thì tôi sẽ ở lại đây giúp anh một chút."

Cuối cùng cô ấy cúi mình chào, nói một câu nén bi thương với Bùi Mẫn rồi mới mang giày cao gót lộp cộp rời đi. Bùi Mẫn nhìn cô ấy đi tới chỗ một chiếc Bentley, người lái xe mở cửa cho cô ấy, lúc cô ấy lên xe thì chạm mắt với anh, trong lòng Bùi Mẫn trì trệ, một loại trực giác bén nhạy nói cho anh biết —— Anh và cô khả năng sẽ có một đoạn tình ái.

Anh nhìn về di ảnh trước mặt, trong lòng nói với bà, mẹ, mẹ nhìn người theo đuổi mẹ đi, bây giờ ông ta phái con gái ra công lược con.

"Thế nào?" Trang Tân Nghi ngồi trong xe kết nối điện thoại, Trang lão tiên sinh ở đầu kia hỏi cô: "Bọn họ còn ổn chứ?"

"Chỉ có Bùi Mẫn và đứa con gái của anh ta, không có người khác." Trang Tân Nghi cởi đôi giày cao gót kia ra, chân trần giẫm trên ghế ngồi: "Nhìn quá đáng thương, Phù Phù còn đang phát sốt nữa chứ."

"Haizz." Trang tiên sinh thở dài một hơi, qua một hồi lại hỏi: "Con thấy Bùi Mẫn thế nào?"

"Vẫn thế thôi, dáng dấp vẫn tốt, tính cách hẳn là vẫn được, so với trước kia thì thành thục hơn rất nhiều." Tròng mắt Trang Tân Nghi lay chuyển một chút: "Ba thật sự muốn ghép đôi con với anh ta à?"

"Con cũng sắp ba mươi rồi, cũng nên suy tính một chút, Bùi Mẫn ngoại trừ việc đã có một đứa con gái thì những điều kiện khác cũng không tệ mà..."

"Thôi nói sau đi ba, bên này con còn có việc." Trang Tân Nghi vừa cúp điện thoại thì trong đầu cô ấy nhớ lại cô nhóc kia, nhịn không được thở dài một tiếng.

Trang Tân Nghi cúi đầu, ngón tay trái vuốt ve mu bàn tay phải, cảm thấy chỗ bị giọt nước kia bắn trúng lại nóng lên.

Nhưng dù Phù Phù có hiểu chuyện như nào, có làm người khác yêu thương như nào thì cô cũng không muốn làm mẹ kế.

Bây giờ cô cũng muốn hút thuốc lá.

Bên này Bùi Phù còn đang nóng bừng, dì Vương phải về nhà nấu cơm, cô cảm thấy mồ hôi toát ra nhiều rất khó chịu, không ngừng đá chăn mền. Bùi Mẫn không có cách nào chỉ có thể tự bưng nước đến lau người cho cô.

Bùi Mẫn kéo cô từ trong chăn ra, nhẹ giọng thì thầm nói: "Để ba lau người cho con nhé, được không?" Anh vặn khăn đến khô ráo, dán trên cánh tay cô bắt đầu lau, lau tay chân xong mới bắt đầu khó khăn. Được rồi. Anh thôi miên chính mình, mình là mẹ, mình là mẹ, mình là mẹ. Mình làm chuyện này chỉ để con gái dễ chịu hơn thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.