Chương 12: Mẹ Bùi qua đời

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Nửa đêm ba bốn giờ anh nằm ở trên giường, hốt hoảng cảm giác tay của mẹ đang vuốt ve anh. Bà nói, Mẫn Nhi, mẹ đi đây.

Giọt nước mắt trượt xuống trên mặt.

Anh ngồi ngơ ngác ở trên giường thật lâu, lâu đến mức nhiệt độ cơ thể anh như từng chút từng chút đi theo bà, sau đó anh phải cố gắng mang thân lạnh như băng trở lại trần gian.

Lạnh quá, đang là mùa hè mà sao lại lạnh như thế.

Giờ phút này anh nhìn về phía Bùi Phù đang nằm bên cạnh, nghĩ thầm rằng thật may mắn vì vẫn còn người sống chung. Phù Phù của anh rồi cũng sẽ giống như anh, nhìn cơ thể đơn bạc này của anh rời đi… Cô cũng sẽ hiểu rõ loại đau đớn này, nó đau đến tận xương tuỷ, như có vô vàn con dao đang đυ.c khoét nội tạng anh từng chút một, làm anh không tài nào thở nổi.

Bùi Mẫn bọc lấy tay Bùi Phù, cái tay kia nho nhỏ, gầy nhom, nắm nó trong tay mà như đang nắm que củi, có thể là do nhiệt độ trong nhà tang lễ quá lạnh. Anh nhịn không được hỏi, Phù Phù, con có lạnh không, để ba bật điều hoà không khí.

Không lạnh. Bùi Phù lắc đầu. Di thể đặt ở trong quan tài băng, nhà tang lễ lạnh một chút cũng tốt.

Cô nhớ tới một đêm ba năm trước đây, cô và ba ở dưới ánh trăng khóc ròng, khi đó ba nói anh còn có mẹ, còn có đứa con yêu quý là cô. Hiện tại ba chỉ có cô. Bọn họ là người thân duy nhất của đối phương, là bến đỗ cuối cùng trên thế gian để đối phương có thể dựa vào. Giống như hai người bọn họ là hai cây lục bình duy nhất trên thế giới này… Thế nhưng lục bình không có cây, nhỡ đâu bọn họ cũng tách ra nữa thì sao? Cô đột nhiên cảm thấy một tia rét lạnh thấu xương, không khỏi rùng mình.

Khủng hoảng vô danh bao phủ Bùi Phù, lần này người sốt cao biến thành cô. Đầu cô lúc lạnh lúc nóng, đau như muốn nứt ra, trốn trong chăn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Bùi Mẫn không tiện chăm sóc con gái, anh lập tức gọi dì Vương đến lau mồ hôi cho cô.

Anh bắt đầu chán ghét mùa hè. Trong lúc vạn vật đang tắm rửa dưới ánh mặt trời tỏa sáng nóng hổi, tại sao anh cứ bị ném đến hầm băng hết lần này đến lần khác vậy? Anh ba mươi hai tuổi và anh hai mươi chín tuổi cũng không khác nhau là mấu. Anh ngồi xổm xuống, nâng ngón tay che mí mắt.

Lần này anh thật sự trở thành cô nhi. Anh có gặp chuyện gì cũng không thể tìm mẹ để than vãn nữa rồi.

"Bùi Mẫn?" Một đôi giày cao gót đứng ở trước mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn, không nhận ra được cô gái này là ai. Cô ấy rất xinh đẹp, mặc một bộ váy liền áo được cắt may tinh tế, rất mộc mạc.

Anh đứng lên, ép mình giữ vững tinh thần ứng phó với vị khách mới: "Chào cô, xin hỏi cô là?"

Người kia hơi cười, đưa một tấm danh thϊếp cho anh, là một nhân vật lợi hại, tuổi còn trẻ đã làm đến CFO*, thật sự là một người không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.

*giám đốc tài chính.

“Hẳn là anh đã quên, trước kia chúng ta từng gặp mặt một lần."

Bùi Mẫn luôn cảm thấy câu nói này quen tai, vị tiểu thư Trang Tân Nghi này… Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một tia sáng, đồng thời anh cũng nghe thấy cô nói: "Ba tôi là..."

"Chú Trang đúng không." Bùi Mẫn nở nụ cười, người này xem như là khách quen của nhà anh, trước kia anh và vị Trang tiểu thư này đại khái cũng từng gặp nhau trong lúc ăn tết.

"Đúng vậy." Ánh mắt của cô ấy nhẹ nhàng cong lên: "Bây giờ ông ấy đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện Bắc Kinh, nên tôi đành thay ông ấy tới thăm viếng."

Lão khốn nạn. Trong lòng anh cợt nhả, không phải lúc ông ta còn trẻ đã thầm mến mẹ anh sao. Trong lòng là thế nhưng trên mặt anh vẫn biểu hiện sự cảm động to lớn, liên tục cảm ơn, quan tâm cơ thể của chú Trang bây giờ như nào, tự rót nước chè cho Trang Tân Nghi: "Cẩn thận bỏng."

Bùi Phù đi ra khỏi phòng, để lộ cái khăn trên trán. Cô chưa quên lễ tiết, phải quỳ ở trên bồ đoàn cảm ơn quan khách. Mà Trang Tân Nghi đưa tay đỡ cô: "Cơ thể không thoải mái hả? Sắc mặt em nhìn thật yếu ớt." Cô dịu dàng cực kỳ, nhẹ nhàng dán tay sát vào trán Bùi Phù: "Em cũng lớn như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."