Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
“Con chỉ đi mua bút thôi mà.” Cô nhỏ giọng nói, cảm thấy rất uất ức.
“Vậy sao con không nói với dì Từ một tiếng nào mà đã rời đi rồi hả?” Anh nói: “Con có biết mọi người đã đi tìm con không, ai cũng tưởng con bị bắt đi đó.”
“…” Cô ngoan cố chấp nhận sự tức giận của ba mình mà không nói lời nào, đứng đó như đinh đóng cột. Thực ra Bùi Phù là người ba hiếm khi tức giận, đặc biệt là với con gái mình, dù có thế nào thì anh cũng chỉ nói khuyên bảo cho cô nghe. Nhưng lần này anh đã bị cô làm giận tới mức không thể chịu nổi, cô chỉ rời đi mười phút, vậy thì có sao chứ? Cô cũng có phải đứa ngốc đâu.
Cô ngẩng đầu muốn cãi lại, nhưng khi nhìn vào mắt Bùi Mẫn, nhìn ánh sáng trong mắt anh, dường như anh đã khóc.
Sao anh lại khóc? Bùi Phù nắm tay anh, nói xin lỗi, con sai rồi, con biết mình sai thật rồi… Cô sợ thấy Bùi Mẫn khóc, vì không có chuyện đàn ông sẽ khóc cả, vì đàn ông phải kiên cường không được khóc. Nhưng ba cô lại luôn biểu hiện sự mềm yếu trước mặt cô hết lần này đến lần khác.
Nước mắt anh như pha lê tiến vào trái tim cô gái nhỏ, anh lau nước mắt: “Con có biết ba đã lo thế nào không?”
“Mẹ nó, ba còn tưởng con bị bắt cóc.”
“Con chưa có con và làm mẹ bao giờ, làm sao con có thể hiểu được cảm giác của người làm ba mẹ đây, Bùi Phù.”
Bùi Mẫn quay đầu rời đi, ấn nút thang máy, bỏ lại Bùi Phù đứng ở phía sau. Nhưng anh vẫn đang lắng nghe, Bùi Phù yên lặng đi sau lưng anh, sợ hãi nhìn anh.
Ánh mắt cô làm Bùi Mẫn hụt hẫng và mềm lòng. Bây giờ anh đã hiểu cảm giác mất đi và tìm lại là thế nào, cô vẫn nguyên vẹn, không thiếu tay thiếu chân, anh thở dài nắm tay dắt cô vào nhà.
Bùi Phù nắm chặt tay anh, hình như anh đã không còn giận nữa? Cô ôm lấy cánh tay anh, theo anh vào cửa. Bùi Mẫn cầm bịch sữa cho vào lò vi ba, sau khi sữa nóng thì anh đưa cho Bùi Phù: “Uống đi rồi vào phòng ngủ.”
Bùi Phù ngoan ngoãn uống hết bịch sữa, sau đó không đợi anh nhắc cô đã ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, thay đồ và lên giường đi ngủ.
Bây giờ anh không thấy buồn ngủ, nhìn cô nằm trên giường, anh hỏi: “Sao con không ngủ giường của mình đi?”
Bùi Phù nhìn mặt đoán ý: “Con muốn ngủ cùng ba.”
Bùi Mẫn hơi dừng lại, anh đi rửa mặt và cũng nằm trên giường, bật một cái đèn ngủ trên đầu giường. Anh nằm xuống nhìn Bùi Phù bên cạnh, đôi mắt cô vẫn còn động, cô vẫn chưa ngủ.
Anh thu tay lại, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay ba hơi hung dữ vì ba rất lo cho con, con có không?”
“Dạ.” Bùi Phù mở mắt nhìn anh: “Con xin lỗi.”
“Không có lần sau, nhớ chưa?” Bùi Mẫn ôm cô vào lòng: “Ba gần như nghĩ mình đã chết.”
Con cũng muốn chết. Bùi Phù nhỏ giọng nói, bị ba làm cho chết thảm.
Ai rồi cũng phải tan biến thành tro bụi. Bùi Mẫn đứng hút thuốc trên sân thượng, ba năm sau, ngay cả mẹ anh cũng bỏ anh mà đi. Cũng là tháng tám, cũng là thời tiết kiểu này, âm u, mây mưa dày đặc như muốn cuốn trôi hết tất cả.
Nếu như có thể, anh cũng không muốn trở nên thành thục đối với loại chuyện này như thế. Hậu sự dựa theo ý của mẹ nên anh giản lược hết thảy, chỉ có mấy người thân, bạn bè lâu năm rất quan trọng tới viếng một chút, không làm lễ truy điệu quá hoành tráng.
Bùi Phù đã cao đến một mét sáu, chỉ cao lên mà lại không béo được tí nào, cô đứng ở đó nhìn quá mỏng manh, có hơi thảm. Bùi Mẫn đi tới bảo cô đi về nghỉ, nơi này để anh lo là được rồi, nhưng cô chỉ yên tĩnh lắc đầu.
Váy trắng, áo gai, băng đeo tay màu trắng, nhìn cô trắng bệch như tờ giấy, chỉ có đôi mắt là ửng đỏ. Càng lớn cô càng trầm mặc ít nói hơn, cuối cùng Bùi Mẫn cũng không hiểu rõ suy nghĩ của cô.
Anh thở dài một hơi, quỳ gối ở bên cạnh Bùi Phù đang ngẩn người nhìn di ảnh của mẹ. Khác với ba anh ra đi không từ biệt thì mẹ anh lúc cuối đời ngày càng suy yếu và ốm đau giống như bệnh tật đang chậm rãi hành hạ bà, nhưng nó để anh có tâm lý chuẩn bị, cũng có thể tạm biệt bà thật tốt.