Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
"Giống như bây giờ, ba không có cha." Anh nói nhẹ nhàng: "Nhưng ba vẫn còn mẹ, ba vẫn có con, ba vẫn có thể sống sót."
"Ba... " Cô càng khóc lớn hơn, túm lấy bộ đồ ngủ của anh vừa khóc vừa gọi ba khiến Bùi Mẫn bất lực.
"Ba ơi, ba cũng... Ba cũng khóc đi, ba buồn như vậy, ba cũng khóc đi."
Bùi Mẫn đột nhiên sụp đổ. Anh cũng bắt đầu rơi nước mắt. Phải, ba anh mất rồi. Anh không có ba... Anh vẫn còn nhớ trọng lượng của bình tro đó, khuôn mặt xanh xao trên di thể. Người ba khác với người ba cao lớn mà anh nhớ, ông đã già và bắt đầu yếu đi, bây giờ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Bùi Phù ngồi dậy, lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, lật ra một trang dưới ánh trăng cho Bùi Mẫn xem, trên trang giấy có một sợi chỉ được dán bằng băng dính trong suốt, Bùi Mẫn nhìn kỹ và nghe thấy Bùi Phù nói. nói: "Đây là sợi chỉ trên quần áo của ông nội." Trước khi hỏa táng thi thể, cô nhìn thấy một sợi chỉ trên cổ tay áo của ông, cô đã cắt nó và bí mật giấu đi. Bây giờ cô tặng món quà lưu niệm này cho cha mình: "Nếu ba nhớ ông thì ba có thể nhìn nó."
Bùi Mẫn đưa tay cầm cuốn sổ, nhìn sợi chỉ, nước mắt rơi thành từng giọt lớn, thậm chí đôi môi cũng run run. Bây giờ anh chỉ là một đứa con trai mất cha, nhìn một sợi chỉ mà rơi lệ trước mặt con gái mình. Anh khóc rất to như thể anh chưa bao giờ trưởng thành vậy, thực tế là những ngày này anh khóc rất ít, anh nghĩ rằng mình không thể khóc được nữa, hóa ra anh chỉ cần một điểm kích hoạt, Bùi Phù đã kích hoạt tuyến lệ của anh.
Bùi Phù cầm khăn tay trên tủ đầu giường lau mặt một phen, lại cực kỳ thô bạo lau mặt Bùi Mẫn, Bùi Mẫn khóc nữa là cô lại lau: "Ba đừng khóc nữa, mắt đã sưng lên rồi."
Không biết mất bao lâu hai người mới từ từ ngừng khóc, Bùi Mẫn trằn trọc trằn trọc, cuối cùng vẫn ôm lấy Bùi Phù. Nước mắt của cô dường như vẫn còn chảy ra.
". . . Ngủ đi, Phù Phù." Dường như anh đang nói với chính mình: "Không buồn nữa."
Bùi Mẫn bước ra khỏi công ty, mở điện thoại lên, bỏ qua một đống thông báo, anh tìm số của dì Vương rồi gọi: "Alo, dì Vương, mẹ con khỏe không?"
"Không sao cả, rất ổn... Vẫn vậy thôi, chắc cần một thời gian để thích ứng." Đầu dây bên kia thở dài, giọng nói không ổn lắm.
Anh như cái cây kiên cường đứng giữa rừng, ngước nhìn bầu trời màu xám chật hẹp trước mặt, cảm giác hít thở không thông lại ùa tới. Sự bi thương và lo lắng ập đến, thứ đó như dây leo quấn vào hai chân anh, khiến anh thống khổ tới mức không chịu nổi.
Anh như giãy giụa nói: "Vậy được, dì chăm sóc bà ấy giúp con, bên đó có dì thì con cũng yên tâm hơn... Bên con không sao, Phù Phù cũng không sao cả, gần đây con rảnh lắm."
Ba anh mất cũng được hai tháng, nhưng mẹ anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cái chết trong cuộc sống này mà nói thì nó chẳng qua chỉ là thông báo trong nháy mắt, nhưng với người thân xung quanh họ thì đó là một khoảng lặng dài, phải cần thời gian để thích ứng, phải thích ứng cuộc sống không còn ông ấy, không có câu trả lời thích đáng, chỉ có thể giao cho thời gian.
Bùi Mẫn cúp máy, lái xe đi đón đứa nhỏ. Anh chỉnh điều hòa trên đầu, lúc đến cổng trường vẻ mặt anh đã bình thường trở lại. Đợi Bùi Phù lên xe, anh lấy hộp hoa quả từ phía sau xe đưa tới trước mặt Bùi Phù: "Con ăn chút dâu tây đi."
Bùi Phù mở hộp, đưa cho ba ăn trước rồi cô mới ăn. Cô đã quen với việc không có dì Vương ở đây, dì mới tới làm đồ ăn cô chưa quen lắm. Nhưng Bùi Phù hoàn toàn không quan tâm, bây giờ cô ăn cái gì cũng được.
Bây giờ Bùi Phù đã học năm 4, phải học rất nhiều lớp, lúc không kịp ăn cơm thì Bùi Mẫn sẽ đem đồ ăn đến, ăn cơm trong xe xong rồi cô mới đi học. Tối nay có tiết toán, tối mai thì thuyết trình, cuối tuần thì có tiết mỹ thuật và dương cầm. Anh thật sự rất bội phục Bùi Phù, vì mấy môn này là cô tự muốn đi học, tính cách của con nhóc này khác anh hoàn toàn.