Chương 25

Không lâu sau, Tiểu Lộ Tử quay lại, đứng ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo, nói là Thái tử gia cho truyền Điền tiên sinh tới hàn huyên, hôm nay sẽ nghỉ ngơi tại Dục Khánh Cung.

Kỳ thực Đông Cung này được gọi là Dục Khánh Cung, trước đây từng là nơi Thái tử đọc sách, sau này được mở rộng thì đổi thành Đông Cung. Cổng chính gọi là Tiền Tinh điện, điện trước gọi là Đôn Bản điện, là nơi Thái tử và các quan đại thần của Đông Cung nghị sự.

Phía sau Đôn Bản điện là thư phòng và nơi ở của Thái tử.

Đằng sau Dục Khánh Cung là Kế Đức Đường, hiện Thái tử phi đang ở đây. Mặt sau Kế Đức Đường là một hành lang dài với bốn sân nhỏ ở mỗi bên hành lang. Lối vào cuối cùng là thiện phòng của Đông Cung và chỗ ở của các cung nữ, thái giám tạp dịch.

Thái tử là người có lòng phúc hậu và hiếu thảo, tính tình điềm đạm, không ham nữ sắc, ngày thường hiếm khi lui tới hậu viện. Cho dù có đến, cũng hầu hết sẽ ở tại Kế Đức Đường, hiếm lắm mới đến tiểu viện.

Bây giờ trời đã nhá nhem tối rồi, có ít người qua lại trong Đông Cung, thật ra ai nấy đều đang phải mở to mắt nhìn chằm chằm. Đặc biệt là động tĩnh của Kế Đức Đường.

Nhìn thấy Tiểu Lộ Tử ra khỏi Kế Đức Đường, tin tức đã truyền đến phía sau rồi. Một lúc sau, Tiểu Lộ Tử từ đằng trước quay lại, chỉ có mỗi mình hắn ta, trên mặt mang theo nét hớn hở, kết quả thế nào chắc hẳn mọi người đều đã đoán ra.

Thái tử xưa nay làm việc rất có chừng mực, thời điểm này tuyệt đối sẽ không làm bại hoại thể diện của mình.

Màn đêm càng ngày càng bao trùm, đèn trong mấy tiểu viện đều đã tắt hết, chỉ còn lại một chiếc đèn l*иg đỏ trước cửa tiểu viện vẫn đang sáng, khẽ đung đưa theo gió đêm, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ rực.

Ngọc Bàn Nhin ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói với Triệu Hi Nguyệt: "Cô nương, đối diện tắt đèn rồi.”

Ngôi tiểu viện này có tổng cộng ba nơi có thể cư ngụ, gồm nhà giữa, chái nhà Đông và chái nhà Tây.

Cũng không biết Thái tử phi giả bộ hồ đồ hay là như thế nào, lẽ ra phải nói Triệu Hi Nguyệt xuất thân từ Triệu gia ở Hà Nam, thân phận cao hơn Bàn Nhi, có thể sống tại nhà giữa, nhưng Thái tử phi lại sắp xếp cho nàng ta ở chái nhà Đông và Bàn Nhi sống ở chái nhà Tây, hai bên đối diện nhìn nhau.

Chỉ vì điều này mà Triệu Hi Nguyệt giận đến đỏ mặt tía tai.



Ban đầu nàng ta vì nhị phu nhân cố ý dội gáo nước lạnh vào mặt nên vô cùng tức giận. Hôm nay vào Đông Cung, nàng ta và Bàn Nhi chỉ có thể mang theo một nha đầu và một ma ma giống như nhau, ngồi vào một chiếc kiệu nhỏ giống nhau, cả hai cũng không thể mang theo bất kỳ của hồi môn nào, chỉ có thể qua loa xách theo mấy bao quần áo và chỉ có thể được phong cấp bậc phụng nghi thấp nhất giống nhau.

Nàng ta lại bị đối đãi ngang hàng với ngựa gầy. Nhưng nhị phu nhân có lý do chính đáng, ngay cả người bình thường khi nạp thϊếp cũng đều như vậy, chẳng lẽ tiến cung thì không phải là thê thϊếp hay sao, ngược lại để không bị người khác chế giễu và chỉ trích thì càng phải khiêm tốn.

Hai nha đầu phải khuyên giải rất vất vả mới khiến Triệu Hi Nguyệt nguôi giận, nàng ta lo lắng tối nay Thái tử sẽ ghé qua đêm ở đâu. Hôm nay Đông Cung nạp thêm người mới, cho dù là muốn ăn mừng, Thái tử gia cũng nên tìm một chỗ để qua đêm. Trong hai người, chỉ có một người có thể được hưởng sủng ái, cho nên tâm trạng của Triệu Hi Nguyệt bây giờ rất ngột ngạt và bứt rứt.

Ai mà ngờ đợi mãi, đợi mãi mà Thái tử vẫn không đến, bụng của nàng ta đã réo ầm ĩ, nhưng không dám dùng bữa, sợ bị Thái tử chạm vào sẽ xấu hổ, nhưng vẫn chưa thấy Thái Tử tới.

“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó giữ chân rồi chăng?” Ngọc Hà nhỏ giọng thì thào.

Ngọc Bình nói: "Bên phía đối diện quả nhiên là không bày bàn tiệc, trời còn sớm thế mà đã tắt đèn rồi, đoán chừng là không dám tranh với cô nương, chủ động rút lui rồi.

Nhưng như thế này cũng tốt, càng làm tôn lên sự hiểu chuyện và khôn khéo của cô nương người.”

Dựa vào những lời này, Triệu Hi Nguyệt dựng thẳng người sớm đã cứng đờ từ lâu, tiếp tục chờ đợi.

Bên chái nhà Tây, thật ra cũng diễn ra một cuộc trò chuyện. Đừng nói là bên Triệu Hi Nguyệt tị nạnh, bên Bàn Nhi cũng chẳng khác gì, nhưng mà người so bì không phải Bàn Nhi, mà là hai tiểu nha đầu Hương Bồ và Thanh Đại.

Hương Bồ luôn là một người có tính cách bộc trực, cởi mở và can đảm, không giống như Thanh Đại ít nói. Từ sớm Hương Bồ đã lải nhải bên tai Bàn Nhi về việc không biết đêm nay Thái tử gia sẽ sang chỗ ai qua đêm.

Cũng giống như suy nghĩ của chái nhà Đông ở phía đối diện, Hương Bồ cũng cho rằng hôm nay Đông Cung có người mới vào, Thái tử chắc chắn sẽ lựa chọn một chỗ để ngủ lại. Sớm đã biết đôi bên nằm ở thế đối đầu, trong lòng đều tràn ngập sự bức bối, đặc biệt là Triệu Hi Nguyệt từ trước đến nay đều khinh thường Bàn Nhi ra mặt, Hương Bồ hy vọng đêm nay Thái tử sẽ ghé đến chỗ cô nương của nàng, để khiến đám nữ nhân ở phía đối diện phải muối mặt một phen.

Bàn Nhi cũng không nói gì, sai người hầu hạ nàng thay quần áo sạch, rửa mặt và xõa tóc búi cao. Vì thế, Hương Bồ vẫn có chút không muốn, nghĩ rằng Bàn Nhi nên ăn vận thật đẹp, như vậy mới có thể làm hài lòng Thái tử.