Chương 7.2: Lục Đại Nhân Thần Kỳ

...

Sắp đến cơm chiều, Đức công công của Ngự Thiện Phòng dẫn hai tiểu thái giám đưa tới một con cá chẽm tươi sống.

Đức công công là một lão nhân trong cung, từng chứng kiến rất nhiều phi tử trở mình, một phi tử tiến vào địa phương cùng loại với lãnh cung, có thể khiến cho thái tử điện hạ để bụng hai lần, thuyết minh có cơ hội trở mình.

Xuân Hỉ trông thấy cơm chiều được Đức công công của Ngự Thiện Phòng đích thân mang đến, có chút thụ sủng nhược kinh, trước đó nhiều lần đi Ngự Thiện Phòng, bọn họ cũng không cho chủ tớ các cô chút mặt mũi nào nha.

“Đức công công, ta sao dám làm phiền ngài tự mình đến đưa cơm chiều.”

Thẩm Sơ Vi đang ăn hạt dưa, thấy Đức công công tới liền đứng dậy.

Đức công công tiến lên hai bước, khom người hành lễ, “Nô tài ra mắt tiểu chủ.”

Thẩm Sơ Vi nhẹ giọng nói, “Đức công công hữu lễ.”

Đức công công đứng thẳng người, lúc này mới hướng Xuân Hỉ mỉm cười. Đoạn, ông chỉ vào cá chẽm trong chậu: “Đây là cá chẽm tươi sống, chẳng hay tiểu chủ có vừa lòng?”

Thẩm Sơ Vi nghe thấy cá chẽm, vô cùng phấn khích, điều ước của nàng đã trở thành sự thật!

Nàng chạy đến trước mặt tiểu thái giám, cúi nhìn cá chẽm trong chậu, tung tăng nhảy nhót, đủ tươi sống.

Nàng nở nụ cười tươi: “Cá chẽm rất tốt, phiền phức Đức công công tự mình mang đến.”

Xuân Hỉ lấy từ trong túi tay áo ra một ít bạc vụn kín đáo đưa cho Đức công công.

“Tiểu chủ khách khí.” Đức công công vui vẻ nhận lấy, phân phó tiểu thái giám mang đồ vào trong bếp.

“Nô tài cáo lui trước.” Đức công công mang theo tiểu thái giám rời đi.

Xuân Hỉ cúi xem cá chẽm, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Tiểu chủ, vì sao Ngự Thiện Phòng lại đưa một con cá chẽm tươi sống tới?”

Thẩm Sơ Vi đắc ý nói: “Hôm nay ta cầu nguyện, chính là để Ngự Thiện Phòng đưa tới một đầu cá chẽm tươi sống.”

Xuân Hỉ một mặt chấn kinh, “Lục đại nhân thần kỳ!”

Thẩm Sơ Vi tán đồng gật gật đầu.

Xuân Hỉ phản ứng lại, có chút kích động: “Tiểu chủ, cơ hội tốt như vậy, người sao có thể chỉ ước một con cá chứ?”

“Không muốn cá thì muốn cái gì?”

“Muốn thái tử điện hạ sủng ái a!”

“Lúc đó trong đầu ta chỉ muốn cá nướng.” Nàng đã thèm ăn cá nướng mấy ngày rồi.

Xuân Hỉ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cá nướng có quan trọng hơn thái tử điện hạ sủng ái?”

Thẩm Sơ Vi thẳng thắn trả lời: “Cá nướng có thể thỏa mãn cơn thèm.”

Có một chủ tử tham ăn, cô còn có thể làm gì?

Đương nhiên là đi gϊếŧ cá nấu cơm.

“... Nô tỳ đi gϊếŧ cá.”

Hành tây, tỏi, hành lá, hậu viện đều có sẵn.

Khay nướng trong không gian đã có sẵn, rửa sạch một chút liền có thể dùng.

Sau nửa canh giờ, trên bàn tròn đã bày biện một ít cải thảo, nấm kim châm các loại; trong chảo cá, mùi thơm cũng nhanh chóng lan tỏa ra khắp xung quanh.

Thẩm Sơ Vi vừa đặt đũa vào thì nghe thấy một tiếng “Meo.”

Cúi đầu xem xét, Tuyết Đoàn đang đứng sát bên chân, hếch cằm nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong đợi.

“Tuyết Đoàn, ngươi tới thật là đúng lúc.”