Chương 8.1: Thuật Đọc Tâm Hữu Dụng?

Thẩm Sơ Vi xoay người ôm lấy Tuyết Đoàn đặt ở trên ghế, dùng chén sạch đựng một ít thịt cá.

Xuân Hỉ thấy vậy không khỏi lo lắng, “Tiểu chủ, Tuyết Đoàn có thể ăn cay? Liệu có bị đau bụng hay không?”

Thẩm Sơ Vi cũng không biết, trước kia lúc nàng ăn cổ vịt, phần thừa sẽ cho chó ăn, mèo ăn chút cá nướng chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

“Không có việc gì, có ta đây.” Thẩm Sơ Vi cầm chén đưa đến trước mặt Tuyết Đoàn, nhìn chằm nó.

Tuyết Đoàn tò mò ngửi ngửi, sau đó há miệng cắn một miếng, cay đến mức không ngừng liếʍ đầu lưỡi.

Đây chính là ái sủng của thái tử, vạn nhất xảy ra chuyện các nàng liền phải đi Tiêu Hương Các.

Xuân Hỉ vội vàng lấy một chén nước đặt ở trước mặt Tuyết Đoàn, “Tuyết Đoàn, mau uống nước.”

Tuyết Đoàn uống vội mấy ngụm nước, sau đó lại tiếp tục ăn cá nướng.

Thẩm Sơ Vi cười cười nói: “Tuyết Đoàn cũng thích ăn cá nướng.”

Xuân Hỉ bất đắc dĩ, Tuyết Đoàn giống như chủ tử nhà nàng, cũng là một tên ăn hàng, cay như vậy mà vẫn ăn.

Dùng cơm xong, Thẩm Sơ Vi thỏa mãn dựa vào bàn, tay ngọc vuốt ve lông mèo.

Tuyết Đoàn nhàn nhã liếʍ láp lấy móng vuốt, vẻ mặt đồng dạng thỏa mãn.

...

Tẩm cung thái tử.

Tiêu Cẩm Ngôn dùng xong cơm tối, liếc nhìn con cá vẫn còn nguyên trên bàn, phân phó: “Giữ con cá này lại cho Tuyết Đoàn.”

“Dạ.” Lưu công công ra lệnh cho cung nữ dọn hết những thứ khác, chỉ để lại con cá này.

Tiêu Cẩm Ngôn tìm kiếm khắp cung điện cũng không tìm thấy Tuyết Đoàn đâu, nhíu nhíu mày, không cần đoán, nhất định lại chạy đến Tích Vân Các.

“Lưu công công, truyền Thẩm phụng nghi.”

“Dạ.” Lưu công công lập tức mang theo mấy tiểu thái giám đi Tích Vân Các.

Điện hạ chưa bao giờ truyền vị tiểu chủ nào vào ban đêm, lần này đột nhiên chủ động truyền Thẩm phụng nghi, tưởng lầm là thị tẩm.

Điện hạ thanh tâm quả dục lâu như vậy, thị tẩm cũng là đại sự, không thể chậm trễ.

Xuân Hỉ đang định đóng cửa thì thấy Lưu công công vội vàng đi tới, nàng tươi cười nghênh đón: “Lưu công công, ngài tới đây có chuyện gì vậy?”

Lưu công công mặt đầy ý cười: “Là hỷ sự, mau giúp Thẩm phụng nghi rửa mặt trang điểm, đêm nay muốn thị tẩm.”

Xuân Hỉ còn tưởng là mình nghe lầm, tiểu chủ nhà nàng sắp thị tẩm?

“Lưu công công, là thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Trông thấy dáng vẻ tươi cười của Lưu công công, Xuân Hỉ xác định bản thân không có nghe lầm.

Cô móc ra một ít bạc từ trong túi tay áo, kín đáo đưa cho Lưu công công, “Tạ ơn Lưu công công thông báo, nô tỳ lập tức giúp tiểu chủ rửa mặt, chải đầu trang điểm.”

“Nên vậy, nên vậy.” Lưu công công vui vẻ nhận lấy.

Xuân Hỉ chạy vào trong, mở miệng liền nói: “Tiểu chủ, đại hỷ.”

Thẩm Sơ Vi ôm Tuyết Đoàn đang buồn ngủ trong ngực, nghe thấy hai tiếng đại hỷ mới hỏi: “Ai kết hôn sinh con hả? Có phải có rượu mừng uống, có đồ ăn ngon?”

“Không phải.” Xuân Hỉ cười hì hì nói: “Tiểu chủ, đêm nay thái tử điện hạ muốn người thị tẩm.”

“A! Ta không nghe thấy.” Thẩm Sơ Vi nằm xuống giả bộ ngủ.

“Tiểu chủ, chúng ta rửa mặt, chải đầu trang điểm một phen, lưu lại cho thái tử điện hạ một đêm tốt đẹp.” Xuân Hỉ lôi kéo Thẩm Sơ Vi đi ra sau tấm bình phong, hầu hạ nàng thoát y tắm rửa.

Thẩm Sơ Vi ngồi trong bồn tắm, vẻ mặt chán nản nhìn Xuân Hỉ mang cánh hoa hồng tới rắc vào bồn.

Theo quy củ, nữ nhân trong cung qua hai mươi lăm tuổi còn chưa được thị tẩm liền có thể xin xuất cung, bằng như thị tẩm rồi thì cả đời phải ở lại trong cung.

Nàng chỉ muốn ăn uống miễn phí đợi đến hai mươi lăm tuổi, sao lại khó khăn đến thế?

Khi thay quần áo, Xuân Hỉ hào hứng nói: “Tiểu chủ, tranh thủ một lần liền được con trai, về sau địa vị liền vững rồi!”

Thẩm Sơ Vi một mặt ưu sầu, sống không còn gì luyến tiếc.