Chương 20

Ngô Thượng thư và Đào Ngự sử vừa thấy dã thú này thì bị dọa chết khϊếp, vội run rẩy há miệng: “Này... Vệ vương gia, hai bọn ta chợt nhớ ra hình như còn có chuyện quan trọng cần làm, nên... cáo lui ở đây...” Chưa chờ Vệ Mãng mở miệng đáp lời, hai người này đã nhanh chóng rời đi.

Đưa mắt nhìn hai lão già này rời khỏi, Vệ Mãng mới thu hồi ánh mắt, nửa ngồi vuốt ve đầu thú. Lưu phu nhân bị tiếng thú rống đánh thức, suy yếu nhìn chúng, không biết người này lại định làm gì.

“Chó này là người khác tặng cho, vốn ta chê nó xấu xí, nhưng sau này mới biết được chó này thân thể khỏe mạnh, tính tình dễ kích động...”

“Quan trọng hơn là, thú tính khó át được.”

“Khi nó giao phối với cɧó ©áϊ, sẽ cắn xé cổ họng của cɧó ©áϊ...”

Nghe đến đó, Lưu phu nhân đã biết hắn muốn làm gì. Hai mắt bà trừng to, cho dù có phí công vô ích thì vẫn dùng chút sức lực cuối cùng mà vùng vẫy, xích sắt va chạm vang lên âm thanh leng keng.

Thấy bà ta kích động sợ hãi như thế, cuối cùng Vệ Mãng mới hài lòng. Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, nói nhỏ bên tai:

“Nửa đời của ngươi, chắc cũng thử qua không ít nam nhân... Không bằng, nay thử với mãnh thú? Hmm?”

Hắn thuận tiện nhìn lại, đồ vật kinh tởm ở phần thân dưới của con chó kia đã càng buông thõng. Bà ta không dám suy nghĩ, rống lên, mang theo ý muốn khóc:

“Ta nói! Ta nói hết! Ngươi đừng giày vò ta nữa!”

Vệ Mãng đến gần bên môi bà, nghe bà lải nhải một hồi lâu. Sau khi nghe xong mới hài lòng đứng lên, gật đầu:

“Ngươi sớm thành thật thì đã không phải ăn khổ nhiều như vậy rồi.”

“Chẳng qua, tính dục của con chó này cũng nổi lên rồi...”

Lưu phu nhân phun ra một ngụm máu, chửi ầm lên:

“Vệ Mãng! Loại người tiểu nhân bẩn thỉu như ngươi nhất định phải xuống địa ngục! Ngươi còn ghê tởm hơn Cửu Lưu ta ngàn lần vạn lần! Ta có làm lệ quỷ cũng sẽ quấn lấy ngươi!”

Đời này Vệ Mãng đã nghe quá nhiều lời như vậy rồi, không phải vẫn ăn ngon ngủ ngon đến tận giờ sao. Nhưng hiện tại tâm tình hắn ta rất tốt, nên chậm rãi bổ sung thêm:

“Không ngại nói cho ngươi biết, ta chỉ động dục với những thứ không di chuyển. Nếu thật sự muốn hầu hạ ta...”

“Chờ thi thể ngươi cứng lại rồi hẵng nói.”

Lưu phu nhân trợn trừng con mắt, không khống chế được mà cúi đầu nôn ào ào ra.

Hắn ta nói xong, không nhìn bà ta nữa mà sải bước rời khỏi nhà giam. Thủ vệ hơi gật đầu, đóng cửa ngục lại rồi nháy mắt buông nhẹ tay ra, con chó hung dữ kia nhào tới.

Tiếng chó gào rống, tiếng xích sắt chạm đất, tiếng cắn xé cùng nhau vang lên, vọng vào trên tường đá lạnh lẽo. Những âm thanh này quá mức khủng bố, sẽ không có ai nghe được tiếng gào rít thảm thiết của nữ nhân và tiếng máu chảy kia.

Cho đến cuối cùng, mọi chuyện đều bình yên trở lại.

---

Nữ tử trên thế gian dịu dàng biết bao, từng đêm nhớ chàng gọi lang quân đến mất ngủ. Chuyện tình cảm cũng giống như thuốc nghiện vậy, làm người ta cứ lún sâu vào. Về sau, nữ tử có nhan sắc lại càng nhiều vô số kể, chớ nói chi là những thích khách mà Vệ Mãng trăm phương nghìn kế tuyển chọn kia.

Về phần Cầm phi hiện đang ốm nặng cho đến Liễu Đường, giờ đây giấy không gói được lửa, bị người trong thành phỉ nhổ, cuối cùng lại bị vứt bỏ.

Mọi chuyện cuối cùng đều có chút chán ngấy, hoặc nói đây đều là vận mệnh mà thôi.

Không còn Cầm phi và Liễu Đường thì bên cạnh hắn vẫn luôn có những người khác, những người có dung mạo như hoa còn xinh đẹp hơn họ.

Chẳng hạn như vị nữ nhân lạnh lùng diễm lệ, khí chất xa cách trăm dặm, đặc biệt là đôi con ngươi nhàn nhạt tựa sương thu kia, khơi gợi lên sự khát cầu mà không được của nam nhân. Nàng ta chủ động xuất hiện bên người hắn chứ không phải ngoài ý muốn, chờ đến lúc hai người tình mê ý loạn, nàng lại rút con dao nhọn giữa dưới váy mà đâm hắn.

Tuy nhiên không thành công. Thể trạng của hắn còn cường tráng hơn nhiều, lúc thủ vệ chưa đến thì hắn đã khống chế được nàng ta rồi.

Lại ví dụ như những cung nữ đạt tiêu chuẩn được chọn lựa kỹ càng bởi nữ ty bộ nội vụ. Loại này thì càng không nhớ rõ họ tên, nhiều lắm cũng chỉ là một đêm, do thiếu thốn nên vội vàng giao hoan để giải quyết nhu cầu mà thôi.

Hắn biết rõ sau lưng sẽ có người nhìn chằm chằm theo, động tay động chân vào đó, vậy nên dưỡng lòng nghi ngờ. Nếu phát hiện có điều gì bất thường thì cho dù là mũi tên đã kéo dây không bắn không được, hắn cũng sẽ không tiếp tục.

Chẳng qua những kẻ mang theo hoa hồng dị vực thần bí kia... lại là một chuyện khác.