Chương 21

Quốc vương Hưu Di Đà của ngoại bang Thiện Thiện đến hành hương, không chỉ mang theo tơ dệt, gia súc ưu việt, mà còn mang theo vật quý giá nhất làm vui lòng người:

Người Lâu Lan giỏi ca múa.

Ca khúc Lâu Lan và Trung Nguyên rất khác nhau, hắn cũng là lần đầu được thưởng thức. Cùng với tiết tấu hồ cầm du dương chậm rãi, âm thanh lại vội vàng gấp rút, mấy vũ giả nối đuôi nhau mà ra.

Trên người vũ giả mang chuỗi hạt, thân thể lắc lư, giữa mày còn điểm nốt hồng son, ai ai cũng đeo màn che kim sa ẩn hiện. Đôi mắt to linh hoạt như hạt sương sớm, đảo tròn giống như mèo con, càng khiến người ta tức giận hơn là dung nhan xinh đẹp ẩn giấu dưới khăn che mặt kia.

Vệ Mãng liếc nhìn người ngồi ngay ngắn phía trên mình, khẽ nhếch môi.

Hơn quá nửa, tiếng đàn dần nhanh hơn, các nàng chuyển sang thế múa khác. Có thêm vài nam tử mày rậm mũi cao gia nhập vào, bọn họ cũng cực kỳ tuấn tú, thậm chí còn xinh như nữ tử. Nửa thân trên họ để trần, phía dưới mặc quần rộng gấm sắc, trên ngực được quét lớp bột vàng, càng làm nổi bật khe rãnh giữa các múi bụng cường tráng.

Ánh mắt của một số quan thần có mặt ở đây hơi đổi sang vẻ tán thưởng, thế nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi chỗ khác.

Ngay thời điểm rối mắt này, hai mỹ nam nhập cuộc và khiêng một nữ tử khác ra. Nữ tử nằm trên cánh tay lực lưỡng của nam nhân có lẽ là vị khách tuyệt đẹp đến từ giữa bầu trời! Nàng nhảy xuống đất và mở mắt ra, tất cả mọi người đều xôn xao.

Nữ nhân này có đôi mắt vàng nhạt mà họ chưa từng thấy qua bao giờ!

Hắn đang ngồi trên ghế và đứng bật lên một cách bất tôn nghiêm, l*иg ngực phập phồng, rơi vào hố sâu. Hưu Di Đà ngồi kế bên cười ha ha lớn giọng, nói mấy lời gì đó bằng tiếng Tây Vực.

Đám người đang nhảy múa sau khi nghe được những lời đó thì cúi đầu, vội vã lui ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi nữ nhân kia. Đôi mắt vàng dưới mày kinh ngạc, phải một lúc sau mới mới định thần trở lại.

Nhưng sau khi nàng ta định thần lại thì khiến mọi người ngạc nhiên thêm lần nữa: Ngay tại sảnh lớn, đứng trước mặt tất cả mọi người, vũ cơ Tây Vực này kéo phăng hết tất cả lớp áo quấn trên người mình.

"A phách tư khả tháp lạp, la khả sa bất tư, lập phù đa la ni..." Quốc vương Hưu Di Đà nói tiếp, quan phiên dịch đứng cạnh giải thích:

"Vị này chính là tiên cơ Lâu Lan xinh đẹp nhất của Thiện Thiện chúng tôi, múa nhảy đều giỏi nhất!"

"Nếu nàng đã là tiên tử từ trên trời, đương nhiên phải truy đuổi theo thiên cảnh tự nhiên không giới hạn! Bởi vậy nên cũng không cần che giấu những nơi đẹp nhất của bản thân mình."

Nhìn sơ qua đủ thấy những gương mặt dâʍ ɖu͙© khó coi của đám đông. Hưu Di Đà cho nhạc sư một ánh mắt ra hiệu, giai điệu quỷ dị lại vang lên. Đắm chìm trong vũ điệu tuyệt vời này, thời gian trôi qua cực nhanh.

Tiệc tùng linh đình, uống đến say sưa. Những quan thần say khướt lần lượt rời đi, trong điện không còn lại mấy người. Vệ Mãng đặt chén xuống, nhìn điệt nhi của mình vẫn chăm chú xem vũ cơ nhảy múa đến giờ vẫn chưa dừng, hắn ta hỏi Hưu Di Đà:

"Vũ cơ này đã nhảy sắp được ba canh giờ nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu mệt mỏi. Tại sao lại có tinh lực vượt trội hơn người như vậy?"

"Hồi Mãng Vương gia. Nếu chỉ là hạng người bình thường, sao có khả năng gánh nổi cái danh vũ khôi Lâu Lan này được chứ?" Quan phiên dịch giải thích.

Hưu Di Đà cũng đã say, ông ta thì thầm với tùy tùng của mình, muốn để một nữ tử ở lại bồi tiếp, còn mình thì say khướt từ biệt.

Đêm nay, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người vũ cơ. Vệ Mãng đoán có lẽ thời điểm đã đến, ánh mắt bén nhọn nhìn hắn chằm chằm, không biết trong đầu đang tính toán những gì.

Vệ Mãng không đáp lời, nhìn sang cái bóng tuyệt sắc xoay tròn trong điện, ngầm hiểu ý mà cười một tiếng. Hắn ta đứng dậy, chỉnh chu lại y phục, nói rằng mình mệt mỏi rồi rời đi.