Chương 7: Đừng nhìn

Gậy thịt đột nhiên sưng phồng lên, cô sợ hãi muốn lùi về phía sau nhưng gậy thịt lại liên tục đẩy mạnh vào, cô bật khóc thành tiếng, muốn trách mắng anh, nhưng càng về sau mũi cô càng đau xót, chỉ biết khóc.

Cô không biết mình đang cảm thấy oan ức cái gì, cảm giác hơi đau nhức kia thật ra có chút thoải mái, cảm giác tê dại đó khiến cô sung sướиɠ đến mức không thể diễn tả được bằng lời, nhưng cô vẫn khóc. Nước mắt luẩn quẩn trong hốc mắt mấy vòng rồi cuối cùng cũng chảy xuống tóc, cô cứ tủi thân nhìn Khương Bạch Sâm như vậy.

Nếu như, nếu như anh có thể đưa tay ra đây thì tốt rồi.

Nhưng Khương Bạch Sâm không đưa, anh vẫn thoải mái cắm vào rút ra, còn chăm sóc cho hạt đậu nhỏ, thỉnh thoảng ấn xuống xoa nắn khiến cho cô không nhịn được kẹp chặt hai chân, nhưng cuối cùng vẫn bị anh mở ra.

Khương Bạch Sâm nhìn thấy cô khóc nhưng lại không hét lên bảo dừng lại, anh nghe nói có người khi lêи đỉиɦ sẽ không kìm được khóc, có lẽ cô khóc cũng là vì lý do này. Anh lo lắng sẽ đắc tội với cô, nhưng cô không nói gì, hơn nữa lớp thịt mềm cắn chặt như vậy, anh cũng không muốn rút ra.

Có hơi không bỏ được.

Cô còn nói, có thể bắn vào, động tác rút ra cắm vào đột nhiên trở nên lớn hơn, rút ra được một nửa rồi lại cắm cả cây vào, tiếng nước nhớp nháp khiến cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai, Trình Ngôn Cửu vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy, cô muốn bịt tai lại nhưng lại chạm vào tay Khương Bạch Sâm đặt ở hai bên.

Lại sắp lêи đỉиɦ rồi...

Sờ vào tay anh, Trình Ngôn Cửu cảm nhận chạm vào ngón tay anh, đột nhiên cô cảm thấy rất vui vẻ, thịt mềm không ngừng nhanh chóng co rút cắn lên gậy thịt bên trong, nơi vốn trống rỗng giờ đã bị anh lấp đầy.

Đột nhiên cây gậy vùi bên trong lớp thịt mềm dừng lại, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, không có cảm giác nóng bỏng như miêu tả, nhưng lại rất thoải mái, cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, chỉ là rất thoải mái, thân thể cũng trở nên mềm nhũn, rất muốn dựa vào trong lòng ngực của anh.

Khương Bạch Sâm thở hổn hển bên tai cô, rút gậy thịt đã mềm xuống xuống ra rồi lấy hai tờ khăn giấy lau dọn tàn cuộc.

Khăn trải giường đã ướt đẫm, nơi hai người giao hợp đầy vết nước, còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c do lực rút ra cắm vào, anh cố gắng không nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy ra từ miệng huyệt của cô, anh vừa mới bắn vào, chân bị mở ra hơi lâu, cô vẫn chưa khép lại.

"Đừng nhìn." Khương Bạch Sâm nhỏ giọng tự nhủ.

Trình Ngôn Cửu khó khăn lắm mới khép chân lại được, cảm giác thấy phía dưới có thứ không ngừng chảy ra, Khương Bạch Sâm đã thu dọn xong, chỉ cần lau sạch gậy thịt rồi kéo khóa quần lên, tất cả mọi thứ đều giống hệt như lúc mới bước vào, mà dưới thân cô đã bị đâm đỏ bừng, chân có hơi tê dại, hai bộ dạng hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Khương Bạch Sâm vẫn làm hết phận sự, lau sạch khăn trải giường, chiếc qυầи ɭóŧ bị đá xuống dưới giường trong cơn tình cảm mãnh liệt cũng được nhặt lên để cẩn thận bên mép giường, nhưng Trình Ngôn Cửu lại không thể mặc vào.