Chương 18

Edit: Tư Du

Chúc Hồng Hà vội vã đả kích Tạ công tử, luôn miệng nói, ngay cả Hữu hộ pháp Ma giáo ngươi cũng phản bội rồi, Ma giáo còn tiền đồ gì nữa. Thấy Tạ công tử luyện cổ xà không có tác dụng với Đàm Tảo liền khuyên gã quay đầu là bờ.

Võ công của Tạ công tử vốn kém cỏi, cổ xà vừa chết, gã liền nản lòng thoái chí, độc thuật tuyệt diệu nữa cũng chả phát huy được. Bị Chúc Hồng Hà tóm gọn, xách trên tay, huyệt đạo phong bế, không cách nào cử động được.

Sắc mặt Tạ công tử trắng đến kỳ cục, khác với màu da trắng trẻo của Đàm Tảo, cái trắng của gã là do nhiều năm ru rú xó nhà không tiếp xúc với mặt trời, dưới mắt còn hai quầng thâm đen sì sì, cơ thể nhìn cũng yếu ớt. Gã đổ nghiêng đổ ngả trên tay Chúc Hồng Hà, nói như hấp hối: “Các ngươi muốn làm gì thì làm…”

Chúc Hồng Hà hiềm vì cái điệu bộ yếu cơ của gã, khinh thường: “Chúng ta thèm vào mà đυ.ng đến ngươi, ngươi cứ chờ Ngũ Độc môn xử lý đi.”

Tạ công tử vừa nghĩ đến sư môn là không giữ nổi bình tĩnh nữa, đau lòng khóc nức nở, “Ta nghĩ từ nay về sau… không cần phải để ý tới lệnh điều động của bản môn nữa, thậm chí còn viết thư gửi về chửi người ta nữa…”

Mọi người: “…”

Nguyễn Phượng Chương dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy bản bí tịch kia ngươi lấy từ đâu.”

Tạ công tử không nói lời nào.

Đàm Tảo thấy ngứa tay lâu lắm rồi, lập tức đạp cho gã ngã lăn quay ra đất, trở tay rút kiếm Nguyễn Phượng Chương gác trên cổ Tạ công tử, chân giẫm lên ngực gã hỏi: “Nói không?!”

Y ở Ma giáo lâu rồi, hàng loạt động tác lưu manh kể trên được sử dụng cực thành thạo, chỉ có điều nó không hợp với khuôn mặt y thôi.

Tạ công tử nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ rất khó sống liền dứt khoát ngửa cổ, khẳng khái chịu chết, “Gϊếŧ ta đi!”

Đàm Tảo lạnh lùng nhìn gã thoáng chốc rồi chợt mỉm cười, Tạ công tử như được gió xuân đập thẳng vào mặt, đần người.

Kiếm của Đàm Tảo chậm rãi lướt xuống, dừng lại ở bụng dưới của Tạ công tử, “Gϊếŧ ngươi ấy hả, vậy tiện cho ngươi quá. Ta cắt chỗ này ra đút ngươi ăn nhé?”

“Ngươi làm gì vậy!!!” Tạ công tử hét to, “Hổ, hổ dữ không ăn thịt con!!!!”

Chúc Hồng Hà ngỡ ngàng: “Thế nào mà Tiểu Đàm lại thành cha gã rồi?”

Đàm Tảo: “…”

Ân Nhữ Lâm ho khan mấy tiếng, “Chúc sư muội…”

Ánh mắt họ liền rơi thẳng vào chít chít của Tạ công tử.

Chúc Hồng Hà đột nhiên hiểu ra, thoáng chốc mặt đỏ như máu.

Đàm Tảo cười càng dịu dàng, kiếm trong tay thì dí sát vào cơ thể Tạ công tử.

Hai chân Tạ công tử run cầm cập, “Ngươi chớ có làm bậy, ngươi về chính đạo rồi cơ mà, không được làm thế!”

Nụ cười của Đàm Tảo hết sức ác ý, tà khí ngùn ngụt, “Ngươi nói xem?”

Giờ khắc này, Tạ công tử tin chắc rằng Đàm Tảo thật sự sẽ làm chuyện khủng bố đó, hiện tại huyệt đạo của gã đang bị phong bế, tay chân không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Tảo đưa lưng về phía ba người kia cười lạnh lẽo với gã, thấy mà kinh…

Tạ công tử sụp đổ rùi, “Ta nói!! Ta nói là được mà!!”

Đàm Tảo nhấc kiếm trả lại cho Nguyễn Phượng Chương, nghĩ thầm, mấy trò bắt chước của Hạ Linh Tắc hữu dụng thật đấy.

Tạ công tử trung thực khai báo: “Sách của ta… mua từ một ông lão râu tóc bạc phơ, võ công cực cao.”

Chúc Hồng Hà: “…”

Cô ngờ vực nhìn về phía Đàm Tảo.

“…” Đàm Tảo thật là oan thấu trời mà, dứt khoát hỏi Tạ công tử: “Ông lão kia là ai?”

Tạ công tử lắc đầu, hồi tưởng lại những chuyện đã qua, “Lão tự xưng là người của Phụng… là người có địa vị rất cao trong Ma giáo nhưng hồi ta qua Ma giáo chưa từng thấy có nhân vật như vậy. Song lão nói lão luôn dốc lòng tu luyện nên ta mới không gặp được lão. Lão nói ta rất có thiên phú nên cố ý tìm đến ta, nếu ta lĩnh hội được cổ thuật sẽ tiếp tục dạy ta…”

Đàm Tảo trong lòng vụt qua một suy nghĩ, ông lão râu tóc bạc phơ dốc lòng tu luyện, lẽ nào là trưởng lão tiền bối trong thâm sơn của Ma giáo?

Trên con đường tu luyện cổ thuật, Tạ công tử đích thật có chút thiên phú.

Nguyễn Phượng Chương và Ân Nhữ Lâm trao đổi ánh mắt, nói: “Lão tiếp tục dạy ngươi vậy tức là lão còn liên lạc với ngươi?”

Tạ công tử: “Ngươi, các ngươi muốn… Ta không dám!”

Mọi người: “…”

Đàm Tảo: “Ngươi dám cả gan yêu cầu Các chủ Chính Khí các khấu đầu xin tha cơ mà, còn gì không dám làm nữa?”

Tạ công tử: “Gì cơ?! Các chủ Chính Khí các?!!! Đâu vậy?!!!”

Đàm Tảo: “… Còn cả đại tiểu thư Chúc gia và đại đệ tử Dịch sơn kiếm tông nữa.”

Hai mắt Tạ công tử trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Đàm Tảo: “…”

Đàm Tảo chậm rãi nói: “Có lẽ gã không ngờ các ngươi lại tự thân ra trận…”

Chúc Hồng Hà móc Tạ công tử lên: “Thế đem gã về ép cung dần dần vậy.”

Trên đường, Nguyễn Phượng Chương cố gắng kéo Đàm Tảo tụt lại phía sau hai người Ân Chúc, Đàm Tảo biết gã có điều muốn hỏi.

Quả nhiên, sau khi không thấy bóng Chúc Hồng Hà và Ân Nhữ Lâm, Nguyễn Phượng Chương mở miệng hỏi: “Tại sao khi đυ.ng vào cổ xà ngươi lại không sao?”

Cơ thể Đàm Tảo không có lấy một chút nội lực nào, việc này họ đều biết nhưng lúc đối mặt với cổ xà, y dễ dàng bóp chết nó vậy mà Chúc Hồng Hà lại bị thương.

Năm đó trong trận đại chiến chính tà cũng không thấy Ma giáo sử dụng cổ thuật, có thể thấy mãi gần đây cổ thuật mới tái xuất. Mà có thể xác định, Đàm Tảo của trước kia và của bây giờ cũng hoàn toàn không biết gì cả, vậy, tại sao y không bị cổ ảnh hưởng? Hoặc phải nói là, hóa ra có biện pháp để không bị cổ trùng ảnh hưởng, đây chẳng phải thứ mà bọn gã luôn muốn sao?

Bạn Đàm Tảo cũng từng tự hỏi về chuyện cổ trùng nhưng suy nghĩ sao mà giống Nguyễn Phượng Chương được chứ? Nghe bạn Nguyễn hỏi thế thì bạn Đàm ung dung đáp: “Đã bảo rồi mà, ta là tiên nhân hạ phàm, tục vật ở nhân gian làm sao ảnh hưởng đến ta được.”

Nguyễn Phượng Chương: “…”

Đàm Tảo: “Trừ cách giải thích này ta thật sự không nghĩ ra lý do nào nữa.”

Nguyễn Phượng Chương đột ngột dừng bước, không biết bị cái gì kích động mà nói với Đàm Tảo: “Trừ nguyên nhân này ra, ta cũng thật không nghĩ nổi tại sao ngươi lại cải tử hoàn sinh được.”

Đàm Tảo bị dọa cho đứng hình, “Cái, cái gì…”

Nguyễn Phượng Chương đè vai y, “Ta biết, ngươi chính là Đàm Tảo.”

Chớp mắt Đàm Tảo đã căng cứng cả người, y vô thức đáp: “Không phải.”

Nguyễn Phượng Chương nói: “Ta từng gặp ngươi.”

Đàm Tảo muốn nói, gặp thì sao chứ, sau khi chết một lần rồi ta mới phát hiện ra mình rất nổi tiếng, hơn nữa cách đây không lâu ngươi còn thấy thi thể ta cơ mà.

Ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Phượng Chương thật sự rất đáng sợ, gã nhìn chăm chăm vào Đàm Tảo.

Đàm Tảo thấy da đầu tê rần, như chỉ một giây sau Nguyễn Phượng Chương sẽ bạo phát, sẽ nói ra điều gì đó vô cùng kinh khủng nhưng hồi lâu sau, Nguyễn Phượng Chương vẫn không mở miệng mà chỉ lầm bầm: “Xin lỗi, ngươi giống huynh trưởng của mình quá.”

Đàm Tảo thở phào nhẹ nhõm, “Chắc vậy á…”

“Về thôi.” Nguyễn Phượng Chương sầm mặt.

Gã phát hiện ra rằng chỉ cần đối mặt với Đàm Tảo, gã sẽ rất khó kiểm soát được cảm xúc của mình, suýt chút nữa đã hỏi hết tất cả nghi vấn trong lòng ra. Một khi mở miệng nhất định gã sẽ không thể dừng lại được, thậm chí còn nói nhiều hơn thế nữa, sẽ thổ lộ hết những cảm xúc kìm nén trong lòng bấy lâu. Nhưng nếu như vậy Đàm Tảo sẽ biết hết…

Có thể câu “tiên nhân hạ phàm” của Đàm Tảo đã kích động Nguyễn Phượng Chương, gã cũng từng nghĩ, không chừng lời giải thích cho tất cả chuyện này thật sự là do tiên nhân gây nên nhưng hôm nay sau khi thấy được cổ độc của Tạ công tử, gã không thể không tự hỏi thêm những khả năng khác nữa.

Cổ trùng thần bí vô song thất truyền đã nhiều năm, chẳng lẽ đó cũng là nguyên nhân Đàm Tảo cải tử hoàn sinh…

Thi thể khắp Tiểu Loan sơn, lẽ nào đều sống lại hết? Đây nào phải cổ thuật nữa, rõ ràng là yêu pháp. Gã thật sự không tin nổi, trên đời lại có thứ phép thuật quỷ dị như thế. Điều này đối với chính đạo mà nói, là một đả kích cực to lớn.

Giang hồ mới yên ổn năm năm, giờ lại mưa máu gió tanh lần nữa sao…

Hết chương 18