Chương 5: Không muốn? Nhưng anh rất muốn

Vũ Văn không Ôn Tường đến tìm anh sớm như vậy. Khi Hướng Tử Dương gõ cửa nói rằng có cô gái ở siêu thị đối diện có việc gì đó muốn gặp anh, anh vẫn không tin.

Khi anh thực sự nhìn thấy cô trong sân, Vũ Văn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào.

Anh nhớ cách đây nhiều năm, khi đang lái mô tô qua vùng đất hoang, mệt mỏi và khát nước, anh đã phát hiện một cánh đồng hoa xanh biếc ở cuối sa mạc cằn cỗi. Anh bước xuống xe, gió vù vù bên tai, anh gạt đám cỏ sang một bên, một đi sâu vào giữa cánh đồng hoa.

Lúc này Ôn Tường đang đứng trong sân, chiếm hết tầm nhìn của anh.

Mái tóc đen mềm mại thắt hình xương á và xõa qua vai trái. Ánh mắt vành nhạt vuốt ve ngọn tóc cô, vài sợi tóc con dựng đến lên dưới ánh mặt trời, có chút xoăn, trong lòng anh thấy rất dễ thương...

Cô chắp tay sau lưng, ngượng ngùng cười với anh, dịu dàng và thuần khiết.

"Sao em lại qua đây? Cần tôi giúp gì không?"

Ôn Tường không trả lời, chỉ vào "Black Panther" bên cạnh, hỏi: "Đây là xe của anh sao? Thật ngầu!"

Vũ Văn muốn hỏi, chỉ có chiếc xe ngầu, còn người thì sao?

Anh lùi lại, trên môi nở nụ cười thoải mái: "Em thích không? Hãy ngồi lên và trải nghiệm."

"Tôi được ngồi thử à?"

Nhìn cô rất vui vẻ, kiễng chân lên, chân phải nhấc lên vòng qua yên xe.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu nude, viền váy chỉ che nửa đùi. Khi nhấc chân lên, nếp váy xòa xe như chiếc quạt gấp.

Ôn Tường muốn trèo lên, nói là ngồi trên xe, nhưng phần lớn cơ thể đều tựa và xe máy. Có lẽ vì sợ ngã nên hai cánh tay thon dài ôm chặt thân xe.

"Vũ Văn, anh có thể giúp tôi không?"

Cô xinh đẹp dịu dàng đang nằm trên chiếc mô tô đen, gấu vấy bị kéo lên do đang ở trên xe, để lộ làn da trằn nõn phía trên đùi. Một trắng một đen tạo thành sự tương phản rõ rệt, nhất thời làm Vũ Văn không thể rời mắt.

Anh đứng phía sau xe, yết hầu lăng lộn hai vòng, sau đó anh bước tới, nhẹ nhàng kéo bắp chân cô.

Anh không muốn xúc phạm cô nhưng không hiểu sao tay anh lại sờ đến bắp chân cô như thể không kiềm chế được. Da thịt dưới lòng bàn tay anh trơn tru mềm mại, anh từ từ bắt chéo đầu gối và chạm vào đùi trong của cô.

Điều làm anh ngạc nhiên là Ôn Tường không hề từ chối hành động của anh, thậm chí còn hét lên khi tay anh đâm vào giữa chân cô. Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ khẽ quét qua trái tim anh.

Khi trái tim của người đàn ông mềm mại, dươиɠ ѵậŧ anh ta trở nên cứng. Dươиɠ ѵậŧ của Vũ Văn cũng không ngoại lệ, nó đã cứng từ sớm.

Chất liệu vải denim khiến phần dưới của anh đau nhức, trong giây lát, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí anh là vòng eo mềm mại và thon thả của cô. Tối qua anh đã dùng tay sờ rồi, bây giờ không chỉ chạm vào chân và eo cô, anh còn đặt bàn tay to lớn của mình vào trong áo và xoa bóp ngực cô.

Bộ ngực của cô gái rất phát triển, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ đầy đặn như vậy dưới lớp vải mỏng, giống như chúng lớn lên theo kích thước của bàn tay anh, anh không thể buông ra.

Vũ Văn giơ lòng bàn tay lên, ôm quả đàu mềm mại. Bàn tay dần dùng lực, bộ ngực trắng nõn mềm mại tiếp tục biến hình dưới lòng bàn tay anh. Từng đường nét trên ngón tay anh đều ghi lại cảm giác chạm vào ngực cô, từng centimet bí mật trên người cô bị anh xoa đến nóng bỏng...

Nhưng dù nóng thế nào cũng không nóng bằng lòng bàn tay, huống chi là dươиɠ ѵậŧ anh.

Vũ Văn thở ra một hơi, nghiêng người qua lưng cô, áp bộ ngực căng phồng của anh vào xương bướm thanh tú của cô, dùng đầu ngón tay chai sạn nhéo nhẹ núʍ ѵú cô rồi kéo qua kéo lại.

"Ưʍ... a, ... á..."

Người phía dưới rêи ɾỉ như một con mèo, Ôn Tường quay lại, gọi tên anh với đôi mắt đỏ hoe: "Vũ Văn... A, không, đừng..."

Hô hấp của Vũ Văn muốn nghẹn lại.

Không muốn? Nhưng anh thì muốn rất nhiều.

Anh nắm lấy eo cô gái và kéo xuống. Tấm vải cản trở bị anh đẩy sang một bên, Vũ Văn đẩy dây áo qua.

.......

Ý thức của anh đang chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©. Khi Vũ Văn tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu mình sưng tấy, anh thấy mình ở trong phòng ngủ chứ không phải trong sân.

Gió điều hòa khô lạnh thổi vào mặt, tia sáng của ánh trăng lọt qua khẽ hở trên tấm rèm.

Anh ngập ngừng chạm tay qua bên cạnh, nhưng nó trống rỗng.

...Hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Đột nhiên Vũ Văn muốn châm điếu thuốc, mặc dù bình thường anh không hút thuốc.

Lần cuối cùng mơ thấy giấc mơ như vậy khi anh còn là một thiếu niên. Cơ thể non nớt đang lớn dần, những ham muốn kỳ lạ trong lòng đang gào thét muốn bộc phát. Chỉ là Vũ Văn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mơ một người cụ thể trong giấc mơ tình ái của mình.

Anh khép bàn tay lại, mọi thứ anh cảm nhận đều có vẻ chân thực. Cô gợi cảm và thuần khiết, ngượng ngùng và nồng nàn dưới bàn tay anh.

Chỉ có phần thân dưới cương cứng nhắc nhở anh việc lúc nãy là giả.

Ngoại trừ lần phạm sai lầm và mất chức vô địch, Vũ Văn hiếm khi tự mắng mình. Khi anh nhận ra rằng mình đã chơi cô trong giấc mơ, từ đầu tiên hiện lên trong đầu Vũ Văn là "nực cười".

Để cô gái cưỡi xe máy, còn anh cưỡi cô gái, sao anh lại nghĩ tới chuyện này.

Vũ Văn không biết anh đang nghĩ về cô gái anh chỉ gặp hai lần trong 30 phút ngắn ngủi trong giấc mơ hay Black Panther đã ở bên anh 8 năm...

Anh gãi đầu tóc rối tung rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Sáng hôm sau, hiếm khi Vũ Văn ngủ quên.

Hướng Tử Dương gõ cửa và nói cô gái ở siêu thị muốn gặp anh.

Cánh cửa không đóng chặt từ từ mở ra một khe hở, Vũ Văn nghĩ rằng giấc mơ khó chịu đêm qua bắt đầu khi Hướng Tử Dương mở cửa, anh suýt dùng đầu gối đá anh ta.

Sau đó qua khe cửa anh thoáng thấy một bóng dáng mảnh khảnh, đó là Ôn Tường.

Vũ Văn nuốt nước miếng, nói với Hướng Tử Dương: "Đợi tôi 2 phút, đưa cô ấy xuống trước đi."