Chương 4: Vòng eo mềm mại

Vì Trần Cảnh ở xa nên Ôn Tường quyết định cô trông ca sáng, còn cá chiều đó Trần Cảnh phụ trách.Mỗi đêm sau 9 giờ, khách hàng sẽ thưa bớt, hai đến ba thanh niên từ quán cà phê, internet gần đó vào cửa hàng một lược vào lúc 11 giờ.

Cô xếp tiền theo mệnh giá, nhập lên hệ thống máy và kháo cửa tủ. Đột nhiên nghĩ đến hàng hoá nhập lúc sáng chỉ mới sắp xếp được một nửa, Ôn Tường lại kéo thùng ra ngoài, tiếp tục phân loại.

Cô xem kỹ nhãn sản phẩm và hoàn toàn không để ý tiếng "Chào mừng" vang lên ở cửa, cửa cảm biến tự động mở ra.

Hàng hoá nên để trên kệ thì đã được xếp sẵn, còn một số đồ dự phòng cô cũng muốn đặt lên trên kệ.

Ôn Tường lấy một cái ghế đẩu, giẫm lên.

Ôn Quân Thành cái gì cũng giỏi.

Trải nghiệm mất vợ những năm đầu đời khiến ông rất yêu quý đứa con gái duy nhất của mình. Có lẽ những ngày đầu kinh doanh không có tiền, ông ấy đã chịu đựng quá nhiều, thói quen tiết kiệm vẫn duy trì đến bây giờ. Một chiếc ghế đẩu bị què một chân đáng lẽ phải vứt đi từ lâu, nếu không thì Ôn Tường cũng không bị té.

Trước khi thùng carton được đặt chắc chắn, có tiếng răng rắc vang lên, chân ghế nứt ra, Ôn Tường ngã xuống theo vòng cung.

Ôn Tường nhìn ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại.

Kết quả rơi vào một cái ôm vững chắc.

Mùi hương của người đàn ông nhẹ nhàng, có mùi hổ phách. Cơ thể anh rất ấm áp, cô ở trong máy lạnh đã lâu, nay chạm vào thân thể nóng bỏng, lỗ chân lông trên lưng cô lập tức giãn ra, giống như đang an ủi.

Vũ Văn vòng một tay qua vai, tay còn lại ôm vòng eo cô, giữ cô vững vàng trong vòng tay. Cằm anh cọ trên tóc cô, Ôn Tường ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen láy của người đàn ông, không hề chớp mắt nhìn cô.

Áo của Ôn Tường hơi ngắn, phía dưới có một đường viền hình lá sen. Khi cô ngã xuống, lớp vải trên bụng có rút lên, lộ ra vòng eo thon gọn trắng nõn.

Lúc này, toàn bộ cánh tay của người đàn ông áp sát vèo èo cô, nóng tay nóng bỏng chạm vào eo mềm mại, cảm giác nóng rực và ngứa ngáy làm mặt Ôn Tường đỏ bừng.

Có lẽ nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô, Vũ Văn buông tay.

"Không, thực xin lỗi... Cảm ơn anh." Ôn Tường lùi lại một bước, kéo áo xuống.

Đôi má trắng ngần của cô gái đang đỏ bừng vì xấu hổ, cái mũi nhỏ xinh và hàng lông mi dài tạo bóng dưới mắt.

Mí mắt Vũ Văn hơi run, anh bình tĩnh rời khỏi nơi vừa chạm: "Không sao đâu."

Đặt đồ trong tay sang một bên, anh cúi người nhặt chiếc thùng dưới đất lên.

"Cái này để ở đâu?"

Ôn Tường cao 1m65, cũng không tính là thấp, cô chỉ cần một chiếc ghế đẩu thì có thể đạt đến chiều cao người đàn ông không nhón chân.

Anh xắn tay áo lên khuỷu tay, để lộ đường cong duyên dáng ở cẳng tay. Khi anh cầm cái thùng, các cơ ở mặt trong cẳng tay phình ra, tạo cảm giác rắn chắc.

Vũ Văn cất đồ đạc một cách dễ dàng.

Ban đầu nhìn chỉ thấy anh cao và gầy, đến khi ngã vào vòng tay anh, cô mới nhận ra dáng người của anh rất chuẩn. Vòng eo và cơ bụng rắn chắc lấp đầy chiếc áo sơ mi đen của anh, mơ hồ có thể chạm đến cơ bắp bên dưới.

"Hôm nay cảm ơn anh."

Ôn Tường muốn cảm ơn, nhìn anh lấy soda và mì gói, cô vội vàng nói: "Tiệm đã đóng cửa, anh có thể lấy những thứ này, không tính phí."

Người đàn ông nhướng mì lên, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Anh nghiêng đầu cười nửa miệng, giọng đầy nam tính hỏi cô: "Em là chủ, cho tôi một món miễn phí được không?"

"À, ừm... Bố tôi mở cửa hàng này, tôi cũng được xem là nửa chủ sở hữu."

Ồ, hoá ra là cô chủ.

Ôn Tưởng cười nhìn anh, lấy mấy món trên tay anh cho vào túi nilon.

Anh chọn những món giống hôm qua, đây là bữa khuya? Nhưng ăn mì gói không tốt cho cơ thể.

"Không sao đâu, tôi không thể để chủ tiệm thiệt thòi."

Anh sờ túi áo, sau đó lại sờ xuống túi quần: "Tôi để quên ví, tôi chuyển qua Wechat?"

"Không cần đâu, cứ xem như tôi cảm ơn anh vì đã giúp tôi."

"Đó là hai việc khác nhau, tôi không thích lợi dụng người khác."

Người đàn ông đã nói như vậy, Ôn Tường cũng không kiên trì nữa. Mã QR đã cất vào tủ nên cô chỉ có thể mở Wechat để anh chuyển tiền.

Tiền sẽ được chuyển ngay sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận.

"Tôi tên Vũ Văn."

"Ôn Tường. "Ôn trong ấm áp, Tường trong nồng nhiệt.""

Khoé miệng người đàn ông cong lên nhẹ: "Tôi mở cửa hàng bên kia đường, nếu cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi."

Cánh cửa sau lưng chậm rãi khép lại, Vũ Văn đứng ở bên lề chờ xe phía trước chạy qua.

Bàn tay anh buông thõng bên chân hơi siết chặt, anh vừa ôm cô, trên lòng bàn tay vẫn còn đọng lại cảm xúc khi chạm vào cái èo mềm mại.

Vũ Văn mở điện thoại, nhấp vào ảnh đại diện cửa cô gái.

Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống người anh, có cơn gió nhớp nháp hơi nóng quấn quanh cổ anh. Anh nhìn chằm chằm tấm hình bảy tám giây, xoang mũi phát ra tiếng cười phiêu theo làn gió.

Sáng nay Hướng Tử Dương đã nói gì? Xin Wechat?

Anh muốn Wechat của cô, còn chờ người khác giúp đỡ?

Ôn Tường mơ màng lúc nửa đêm, thực ra cô không cần phải cho Wechat, cô có thể tạo mã QR để anh ấy quét?